Nô En này lạnh lắm em ơi
Anh đơn lẻ trong dòng người về kính Chúa
Lòng chạnh nhớ, phương trời Nam nơi đó
Có tình yêu, một thuở Chúa cho mình
Trong tâm ta, chung Đức Chúa chứ đâu riêng
Như chung một Thủ đô, một thiêng liêng Tổ Quốc
Sao cứ bắt “phải nhập gia” mới được
Để đôi ngã, đôi đường
Bởi chung trời, khác một Đức Chúa tôi
***Thấm thoát thoi đưa
“Ngày tận thế”, qua rồi
Ta vẫn sống trên đời
Để nhớ khôn nguôi, mùa Nô En ấy
Em trong đó, Chúa sưởi ấm lòng là vậy
Anh ngoài này, lạnh tím tái bờ môi
Không phải tín đồ
Khác đạo, chung đời
Nên mỗi đứa mỗi nơi
“Tôi tin ông, như tin Đức Chúa Lời”(1)
Nhưng Chúa trên cao, ai nào với tới
Để bị đóng băng đến từng lời nói
Đau cả đời. Chịu cái rét thiếu em thôi
Nô En này, như lại lạnh thêm rồi
Cây thông xanh, tuyết trên cành lấp lánh
Đơn lẻ mình anh, đi trong giá lạnh
Cay đắng số phận mình
Sao bất hạnh, Chúa Trời ơi!
24/12/2012
(1) Lời nhân vật Acto trong “Ruồi Trâu” của nữ văn hào LiLiAnvoinixo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét