Thứ Tư, 13 tháng 10, 2021

KHÓC MA MƯỚN

 









Dân gian có câu”khóc như khóc ma mướn”. Ấy là câu ám chỉ những hành vi hời hợt, không thực lòng, kiểu “nói vậy mà không phải vậy, nói rứa mà không phải rứa! Làm một đằng, cái tâm một nẻo“. Nhưng trong xã hội, đối với một số người, nó là cái nghề kiếm sống vậy 

Khóc mướn có từ xưa. Tuy mai một theo năm tháng, nhưng đến ngày nay, việc khóc mướn, đôi nơi ở xứ ta vẫn còn, như một nghề đặc thù, được cơ cấu, biên chế trong phường bát âm, chuyên phục vụ nơi đám hiếu. Tuy không trường lớp đào tạo, không bằng cấp, nhưng có ”chuyên môn khóc giỏi”, nên chẳng phải đầu tư kèn, để thổi toe toe, khỏi đầu tư trống, để gõ bong bong, khỏi sắm nhị, kéo ỉ eo. Chỉ cần“vốn tự có”là cái miệng rộng, cổ họng âm phát to và cái đầu vô cảm, nhưng thuộc làu mấy câu ca buồn, cứ thế réo lên là đủ. Tuy, tay không bắt giặc, mà cơm rượu đề huề, thu nhập lại cao ra phết. 

Việc khóc mướn, thường được dùng trong các trường hợp gia đình có người thăng thiên, nhưng hoàn cảnh neo đơn, người lo tang lễ chưa xong, lấy đâu nhân sự ngồi khóc! Mà chả lẽ đám ma lại không khóc, hay chỉ có vài giọng khóc lẻ loi? Họ cần có tiếng khóc hỗ trợ, nâng đỡ trong sáng cho gia chủ, thêm phần mùi mẫn, bi ai. Thế là họ thuê khóc mướn.! 

Nhưng cũng có trường hợp, cha mẹ mất, con cháu đông, anh em nhiều, mà lạ thay, đùn đẩy nhau khóc và rồi…không ai khóc! Thế là xì tiền, họ thuê khóc và thế là khóc mướn có dịp lên đời. Trống đánh, kèn thổi, người nói ồn ào, tát nước theo mưa, cứ thế réo “ông hôi, bà hôi” trong bản trường ca không rơi lệ. Thế mà vừa nghỉ lấy hơi, nghe tiếng tiền rơi, kịp thời lại khóc tiếp. Khóc mà mặt tỉnh bơ, mắt khô, ráo hoảnh. 

Song! Dù trong hoàn cảnh nào, khóc mướn cũng được thuê và trả công. Riêng trong đại dịch Cô vít, với hơn 3 vạn người ra đi, trong cách ly, trong cô đơn, buồn tủi. Chết trong sợ hãi, cô quạnh, vắng bóng người thân. Dù có tiếc thương, người thân cũng đành nhỏ lệ, ở nơi xa bái vọng. Chả thuê ai, mà cũng chẳng ai thuê khóc mướn và thấy thiên hạ cũng im. Thật đáng thương thay.

Cứ như trường hợp một ca sĩ nọ, ra đi vì cô vít. Sự tiếc thương một con người, ai mà chẳng có, khi nghĩa tử, nghĩa tận. Huống chi, đây là một nghệ sĩ tài hoa, có trái tim nhân hậu. Nhưng đang dịch Cô vít, nào ai dám tổ chức tang lễ để mà khóc và thuê khóc mướn. Đành trong cái chung mà thôi. Thế nhưng bỗng lòi ở đâu ra, một số người không ai thuê, chẳng biết có vô tư không, nhưng thấy ào vô khóc mướn và chửi bậy. Rồi báo, rồi hổ, vườn gần, rừng xa, lá cải, lá ngón… bâu vào, la khóc rầm rầm, tha ra đủ thứ, thượng vàng, hạ cám của người ta. Quên cả việc nhà, mà lo ma hàng xóm. Quả là thương tâm thật!

12/10/2021

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2021

VỀ NHÀ QUẶN NHỚ MẸ TA









Bao năm mưu sống phương xa

Quê hương, mới trở lại nhà Xuân nay

Trào dâng nỗi nhớ vơi đầy 

Quặn lòng nhớ mẹ những ngày nơi đây 

***

Mẹ ta vóc hạc, hao gầy 

Gian lao đọng lại, bàn tay chai sần

Ruộng đồng, níu lệch đôi chân

Nắng mưa, bạc phếch áo quần đen thâm

Thương con phiêu bạt xa gần 

Mắt mờ, bởi lệ bao lần đẫm khăn

Chiều chiều, đăm đắm ngõ sân

Lặng yên, đơn bóng, bần thần chờ con

Nhớ thương, lòng mẹ héo mòn 

Đợi chờ, khắc khoải, thân còm, xác ve 

Phòng đơn, giường mẹ chiếu tre

Bao đêm trằn trọc, tái tê nỗi sầu 

Tường vôi, vương đỏ cốt trầu 

Đêm nhai nỗi nhớ, ngày đau nguyên còn 

Cả đời, chưa được miếng ngon 

Chỉ quen khoai, sắn, chuối non góc vườn 

Tảo tần, gom nhặt yêu thương 

Khổ lao mẹ nhận, sướng nhường phần con…

***

Chốn xưa đầy ắp vui buồn 

Cúi đầu, thắp một nén hương dâng người 

Hãy yên lòng nhé, mẹ ơi !

Trong con có mẹ, cả đời không quên!

10/10/2021


Thứ Năm, 7 tháng 10, 2021

CẢM XÚC THÁNG MƯỜI

 








Ôi tháng Mười mà ta mong đợi

Khi thấy heo may thoảng đến nơi rồi

Nghe se lạnh trong từng cơn gió thổi

Len lỏi về ngõ nhỏ đợi chờ đông

***

Cái nhớ bổng dưng gõ cửa cõi lòng

Sương  phủ nhẹ, gói buồn trong tĩnh lặng

Ai đợi ai, khăn đìu hiu phố vắng

Nghe mơ hồ sâu thẳm nỗi niềm mong


Nước biêng biếc, mặt hồ thu lặng sóng

Cốm xanh thơm, bên đỏ mộng quả hồng 

Thu thai nghén trong lòng bao ước vọng

Nghe trở mình bãng lãng một mùa đông


Nhưng bỗng dưng, lòng ta chợt bâng khuâng 

Một thu cũ tàn dần trong héo úa

Người ra đi...

Đâu ngoãnh đầu lại nữa...(1)

Day dứt mãi, nỗi sầu đong chất chứa(2)

Cho thai nghén giao mùa 

Tháng Mười của chờ mong 

***

Tháng mười ơi! Ai đợi ai trông 

Hương hoa nở dưới trời thu lặng gió

Tiếng mưa rơi, níu đêm dài nỗi nhớ

Ai trao ai, chút hương thoảng giao mùa...

***

Anh nằm nghe gió thoảng cuối trời thu

Nhớ len lén, chui vào trong giấc ngủ

Đêm đã về khuya 

Em còn đâu đó

Sương lạnh vai gầy...  

Có biết đã sang đông

 V V L

(1) Ý thơ Nguyễn Đình Thi: "Người ra đi, đầu không ngoảnh lại.."

(2) Ý thơ Nguyễn Du :" Sầu đong càng lắc càng đầy..."


Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2021

GỬI TẶNG SUI GIA

 














Tuổi bát thập niên, vẫn anh minh

Vượt lên hoàn cảnh, thắng chính mình

“Lễ, nghĩa, trí, nhân…” lòng trung, hiếu 

Vững vàng ý chí một chiến binh 

Trọn cả cuộc đời, chăm cây đức 

Chỉ mong dành phúc, để hậu sinh

Yêu, quý rể, dâu, thương con cháu 

Sui gia, gắn bó một chữ tình

1/9/2021


HẸN ÔNG DỊP TỚI 

( Gửi ông bà sui gia)

Tin ông xuất viện đã về nhà 

Chưa kịp đến thăm, tại đường xa

Thủ đô dãn cách, mùa dịch dã 

Bởi bọn cúm Tàu, chủng Denta

Nhớ chẳng được về, đành để dạ

Cái mong cái muốn, dễ quên à?

Hẹn ông dịp tới, ông bà nhé 

Tan dịch, xum vầy, gặp tại gia…!

20/9/2021


NẾU KHÔNG CÓ EM

 














Anh biết làm gì

nếu không có em

Người ngơ ngẫn

quên quên

nhớ nhớ

Đang làm đó

chán chường rồi bỏ 

Dạ băn khoăn

như kẻ lỡ hẹn hò

***

Anh chẳng làm gì

nếu đời thiếu vắng em

Tết đến

Xuân về

thảy đều vô vị...

Tẻ nhạt rượu bia

chán phè đồ nhắm

Dẫu mâm còn đầy

thịt chả

giò nem

***

Anh biết làm gì

nếu chẳng có em

Niềm thương yêu cứ như lẫn trốn

Giữa dòng đời với bao bề bộn

Nắng đỏ trời

mà lòng lạnh tái tê 

***

Cứ nhớ thương đi

Dẫu ta vẫn cận kề 

Dù con cháu để huề, nam nữ 

Tình yêu thương, muôn đời vẫn thế

Dù hạnh phúc hay cuộc đời có là dâu bể

Miễn anh còn em

để nhớ thuơng còn có lối về !

 30/12 Giao thừa Giáp ngọ



Thứ Hai, 13 tháng 9, 2021

NGẪM VỀ CÁI LO VÀ SỰ KHEN CHÊ


















Đời có bao nỗi lo. Có thể nói là lo cả đời. Nào là lo làm ăn, lo áo, lo quần, lo tạo dáng, đánh bóng mình để khoe mẽ; lo kiếm trác để làm giàu, lo tìm bạn, kiếm người yêu. Lo vợ con, sướng, khổ. Lại có kẻ, cả đời bồ bịch, quanh năm chuyên lo mỗi chuyện khuất tất, bị lộ. Rồi thì người lo lỡ hẹn vì trót hứa, trót hẹn hò, lo trả nợ vì đã trót ăn quà. Thậm chí đắn đo lo đám Giỗ, ngoài nghi lễ huý kỵ ra, còn cốt để trả nợ miệng. Lo hôm nay, lo ngày mai, lo cho cái thân mình. Lại còn bao đồng, lo cả cho thiên hạ, kiểu lo bò trắng răng…(ti tỉ cái phải lo là vậy ). 

Nhưng có lẽ, 3 nỗi lo, mà quan niệm xưa, người bình thường, sống trên đời phải đặt lên trên hết. (Tuy ngày nay, có nhiều cái khác. Cứ nhìn các vụ án cha con, anh em, vợ thuê, chồng tạm…thì rõ).

- Lo Cha mẹ già, khi sống thì quan tâm, chăm sóc. Lúc ốm đau, thuốc thang, thường xuyên thăm hỏi, nâng giấc. Khi nằm xuống, hiếu đễ, ma chay, cho mồ yên mã đẹp…Ở xa xôi đến mấy cũng về chịu tang, để thiên hạ khỏi chê cười, trách chê là bất hiếu

- Lo có nhà cửa. Có của thì mằn to, biệt thự, vi la… ít ra thì vài ba, nhiều dăm, mươi cái. Nghèo hèn, chặt hẹp, thì mái lá, đậy tôn, xấu đẹp gì thì cũng có cái mà chui ra, chui vào. To, nhỏ, tùy điều kiện, nhưng là nhà của mình, có chỗ mà đặt bàn thờ tổ tiên, cha mẹ. Chả ở đợ, ở nhờ bố con thằng nào 

- Lo dựng vợ, gã chồng cho con. Chúng yên bề gia thất, mới yên lòng khi nhắm mắt. Giàu nghèo, xa gần không cần. Miễn chúng yêu thương, hạnh phúc. Nghèo mà yên ấm. Chỉ lo vô phúc, khi tiệc rượu cưới con, khách uống chưa hết say, chúng đã chia tay, líu ríu đưa nhau ra tòa. Hoặc hay ho gì, khi giàu có mà chửi nhau suốt ngày. Bực lên, cứ mẹ, thày của nhau, chúng réo!

Đó là 3 nỗi lo lớn nhất của một kiếp người, mà bình thường, ai cũng phải lo. Dù phải bới đất nhặt cỏ, gian khó cũng tìm cách mà làm. Kẻ mà vô lo, vô tư đến bỏ mặc, đến đâu hay đó. Chắc chắn loại người đó bị chê là người không bình thường! Dù có nguỵ biện mấy đi chăng nữa, ta cứ nhìn xem, loại người đó liệu có ra gì? Nhưng, có kẻ lo mà tham lam, mà bất chấp cả đạo lý, nhân cách. Tham nhũng, vi phạm pháp luật để giàu có, thì chỉ đem họa vào thân. Cái lo đó là lo nhãn tiền, lo ngay ngáy, lo để không vương vòng lao lý, dù sống kiêng số 49-53, ngày chẳn, ngày lẻ. Lo đó, dù có ranh ma trốn tránh, thì cũng bị sa lưới, bị người đời chê cười, nguyền rủa. Song sự khen, chê ở đời cũng vô cùng, với bao nhiêu kiểu cách khen chê. Chê trước mặt, chê sau lưng, chê gần, chê xa xôi, ''nói đây chết cây Hà Nội''. Chê vì không làm hài lòng mọi người ư? Cái sự chê không đáng chê, ấy đó là ghen ghét. “Kẻ nào định làm hài lòng tất cả mọi người, thì kẻ ấy sẽ không làm hài lòng được một ai cả”. 

Thậm chí, khi chết rồi, mà đời vẫn chưa tha thứ, bia miệng vẫn còn trơ trơ, chả cần cổng cao khắc đá. Nhân vô thập toàn mà. “Ở rộng người cười, ở hẹp người chê”, là thế đó!

Cái sự khen ư? 

Ngoài làm việc tận tụy, để được bằng khen, huân chương. “Được tiếng khen, ho hen không còn”. Lại có kẻ thích khen đến mê đắm, dù là khen nịnh, khen đểu. Nào là khen khéo chạy, khen mặt trơ, khen giỏi luồn lọt nịnh bợ. Bởi vậy, loại này, khi được góp ý, dù đã sai lè lè, họ cũng nhảy cẫng lên phản ứng.

- Được người đời, đánh giá là sống có Hiếu, có Nghĩa, có Nhân, có Trước,  có Sau… Ấy là lời khen cao quí nhất và chính cũng là cái khó nhất của một kiếp người vậy. 

Sự đánh giá là của thiên hạ. Thiên hạ vốn công bằng. Nhưng có lẽ, kẻ bị đời phỉ nhổ, khinh miệt nhất, đó là kẻ bất hiếu, đồng nghĩa với nó là loại Vô ơn, bất nhân, bất nghĩa(già bạc đầu còn ác, kẻ ăn xong quẹt mỏ, qua sông, đấm buồi lên sóng. Thoát vòng, cong đuôi. Khi quyền cao chức trọng, quên đi thuở hàn vi, phụ công ơn, phụ lòng tốt của người khác. Đến cả ơn sinh thành chúng cũng chẳng màng). Đó là những kẻ lưu manh, đốn mạt nhất trên cõi đời này vậy !

9/2021



Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

GỬI TRỌN NIỀM TIN

 








“Anh ở trong này chưa thấy mùa đông..”(1)

Nắng tháng sáu, cả ba miền nóng bỏng

Dịch cô vít, lây lan diện rộng 

Cái nóng càng như thiêu đốt

Lửa trong tim !


Chia sớt nỗi niềm, anh gửi về em

Thành phố Hồ Chí Minh, đang gồng mình chống dịch

Ngày chiến thắng, niềm tin gần tới đích 

Khi cả nước bên em, tiếp sức đêm ngày 


Tháng sáu này,”nắng cháy đỏ bàn tay…”

Thành phố năng động, giờ”ở đâu yên đấy…”(2)

Giản cách xã hội, dù khó khăn đến mấy 

Đoàn kết, chung tay, dập tan hết dịch này 


Ngóng tin sáng, trông tin chiều…

Lòng như lửa cháy 

Ngơ ngẫn vào ra 

Gửi người trong ấy 

Của ít, tình nhiều 

Lành, rách, gói yêu thương

***

“Nhiễu điều, xin phủ lấy giá gương…”

Doanh nghiệp, cơ quan

Đến từng địa phương, phường, phố, từng nhà…

Gửi trọn niềm tin qua những gói quà

Hoạn nạn sớt chia

Rách, lành đùm lá

Mong dịch chóng qua

Bình an cho tất cả mọi nhà…


Chẳng”gửi nắng cho em”, giữa nóng ngày dịch dã 

Anh gói yêu thương, dịu dàng và tất cả

Nhờ gió phương Nam 

Đem tấm lòng người phương Bắc

Thổi mát lòng, dịu cái nóng nơi xa ..!

22/7/2021

(1) NS Phạm Tuyên”Gửi nắng cho em”

(2) https://thanh-uy-tphcm-ra-chi-thi-khan-voi-hang-loat-bien-phap-manh-nham-phong-chong-covid-19-


Thứ Năm, 27 tháng 5, 2021

QUÊ MÙA















Thầy mẹ gốc gác quê mùa

Đầu trần, chân đất, sớm trưa lội đồng 

Cuốc cày vốn dĩ nhà nông

Nào đâu biết, 4. O, là gì ? 

Giữa thời Cô vít cô vi

Nghe lời”Chếnh phẩu”, chẳng đi khỏi nhà

Giản đơn rau muống, tương, cà...

Con mua về...Thế gọi là hiếu đây?

Máy chạy bộ- Mới đôi giày

Thi cùng Cô vít, tao, mày- thắng, thua...!

Giờ tạm vậy, lão quê mùa !

Hai già an dạ, sớm trưa mà sài

Cô vít, tan dịch nay mai

Bia hơi, phở ngó ... mằn hai xuất liền! 

24/5/2021


Thứ Bảy, 22 tháng 5, 2021

VUI TRONG MONG CHỜ

 












Cháu cưới vợ.

 Sướng như mơ !

Vô ngay tắp lự, không chờ hôm sau

Nhẩm ngày, nhờ hộ vé tàu

Chỉ mong mạnh khỏe, mong mau đến ngày

Con Cậu cưới (Chưa hết say !)

Đám cưới con Chú... mười ngày ăn không

Ngủ thì riêng trọn một phòng

Cơm rượu ba bữa, ngồi trông phim Tàu

Khánh Hoà sùi sụt mưa ngâu

Xứ Thanh rét đậm... 

Nghe đâu hết tuần !

Tháng Chạp...đã sắp sang xuân

Nên vui, lòng vẫn lo gần, lo xa...

Lo con cháu, việc quê nhà

Buồn trong nhàn rỗi. 

Vui là chờ  trông

Chú thím, các cháu thì mừng

Cứ mong bác ở, xin đừng vội đi...

...”Cưới xong, chúng sang Hoa Kỳ

Lâu lâu... Nào dễ mấy khi lại về...”

***

Nôn nao thương, nhớ bộn bề

Ruột già, huyết thống, tình quê trộn hoà.

4/1/2019

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2021

TAM ĐẢO- THÁC BẠC

 












Lên cùng Tam Đảo ngày này

Một vùng yên ả cỏ cây mát lành

Su su bát ngát màu xanh

Ong mật quấn quýt lá, cành, chen hoa

Cái nắng chẳng còn chói lòa

Đất trời, vạn vật như là hồi sinh

Thác Bạc phong cảnh hữu tình

Ngày hè Tam Đảo chúng mình bên nhau .

   2012

Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2021

PHỐ MƯA

 














Trắng trời, tầm tả mưa rơi

Lặng bên cửa sổ, trông vời phương xa

Mưa dăng, cửa kính nhạt nhoà 

Con đường ướt lệ, người qua vội vàng

Bến buồn, vắng chuyến đò ngang

Quán buồn, thưa khách, ghế bàn chỏng trơ

Phố buồn, ngập dưới mưa mờ

Người buồn, vắng bạn thẩn thờ ngắm mưa

27/4/2017

TÀN MỘT CUỘC CHƠI












Thế là tàn một cuộc chơi 

Từ nay bướm lả ong lơi mặc lòng

Hết rồi những nhớ cùng mong

Đêm ba ngày bảy, chẳng không buổi nào

Tiền đồn đối thủ nốc ao

Bách chiến bách thắng trận nào cũng phê 

Bây giờ thất bại ê chề

Nhìn ruồi, ước khỏe, ta thề chẳng tha

Thêm Xuân, thêm tuổi thêm già

Cờ tàn, bại tướng ngồi mà ước ao ...

      U70

  Giã từ vũ khí


AI CÒN KHOÁI HƠN















Sáng dậy tất bật đủ đường

Chuẩn bị đưa cháu đến trường mầm non

Liều chẳng được với cháu con

Nhiệm vụ tài xế xe ôm sáng này

Cuối tuần nghỉ học 2 ngày

Cháu thì mừng một, ông đây khoái mười

Hai ngày cháu được vui chơi

Hai ngày ông được thảnh thơi an nhàn

Chẳng phải tất bật vội vàng

Ngủ dậy thật muộn, trong màn lướt FAY 

Hỏi rằng : ai khoái nhất đây ?

Ông hay là cháu, giải bày thử coi ? Kk !

17/2/2017 


ĐỪNG TƯỞNG ĐỎ LÀ CHÍN












Mùa vú sữa, chín tím cây

Của thật, giá rẻ, bán đầy làng quê

Căng mọng, tươi rói mua về

“Rau sâu, đầu chấy”.... hả hê chuyến này

Vô tư, cứ thế chén ngay

Bỗng thấy ngọ ngoạy, bám dầy mép râu

Ối trời! Dòi quả trắng phau

Lúc nha, lúc nhúc, thi nhau nó bò

Nôn oẹ, khạc nhổ, vãi ho...

Ngon mồm mỗi tí, sự lo hãi hùng 

Bên ngoài, đẹp, nhưng nội dung ?

Bên trong sâu ruỗng, chẳng dùng được đâu

Tổ tiên dạy đã từ lâu

Xem vỏ, xanh, đỏ... lòng thau hay vàng

Tri nhân, tri diện đàng hoàng

Cẩn thận, tìm hiểu, rõ ràng tài, tâm !

Duyên se, mong chớ có nhầm

Kẻo dăm năm tiếc, ôm cầm thuyền ai !

19/4/2021



KHOE CÙNG THIÊN HẠ








Tín hiệu giao thông đã lắp rồi

Ngã tư 

Xanh, đỏ có hẵn hoi

Tần ngần anh lái xưa nay

Lạ

Ngỡ ngàng cô bác ngó ngơi

Coi

Tác xi mọi bữa nghênh ngang 

Đứng

Giờ hổng dám đâu

Sợ tuýt còi

Thị trấn quê tôi đang đổi mới

Xin mời bạn hữu ghé đây

Chơi

           29/4/2016

   Ngã tư lắp tín hiệu GT

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2021

CẢ LÀNG ĂN THỊT



Những năm 70 của thế kỉ trước, thôn quê miền Bắc đều vào hợp tác xã hết. Và tất nhiên, mọi thứ, cái gì cũng là của Hợp tác xã… Ruộng đất, cày, bừa, trâu, bò, tư liệu sản xuất... kể cả lao động... Tất cả là của Hợp tác xã (HTX). “Hợp tác là nhà, xã viên là chủ“ mà, và trên hết, đại diện làm chủ chính là Ban quản trị( BQT) và mô hình này, thời gian đầu, cơ bản có nhiều ưu điểm và tạo nên sức mạnh góp phần tạo nên chiến thắng vĩ đại của dân tộc. 

Quay lại chuyện tư liệu sản xuất của HTX, mà trong đó chuyện con trâu là hệ trọng, là chuyện tày trời. Muốn bán trâu bò, bê nghé, thay tên, đổi chủ hay giết mổ đều do BQT quyết. Do đó, lâu lâu khi BQT thèm thịt, hay nhân có sự kiện nào đó, là họ tìm cách giết"bạn của nhà nông", để đã cơn thèm, dù con trâu, con bò, bê nghé đó đang khỏe mạnh. Tất nhiên, thường dân chỉ biết đứng dòm, ngửi mùi thịt nấu thơm lừng, từ nơi cán bộ họp bay ra, hưởng hương hoa, mà thèm nhỏ dãi. Thời buổi gạo châu, củi quế, nông dân mà đòi ăn thịt trâu, chỉ có trong mơ !

Một lần ở thôn Mai, thuộc một xã Định. Con trâu mộng nhà ông Ba, không may, bị đá núi làm sớt da chân, bước đi vốn vòng kiềng, giờ thêm khập khiễng. Mà què thì làm sao đi cày. Cái cớ rõ như ban ngày để BQT có lý do, quyết cho trâu lên thớt. Gia chủ khỏi nuôi trâu, đỡ vất vả nhé. BQT thì thay mặt, đại diện cho xã viên hưởng thụ. Thật là lưỡng lợi đôi đường. Ai mà kêu: “Chỉ dân là thiệt, là không còn bạn trâu để nuôi, không còn công điểm chăm sóc, không được công cày bừa. Từ nay, không còn đít trâu ỉa ra, để làm “nghĩa vụ nộp phân” bón ruộng cho hợp tác theo định mức. Và trâu chết, đến miếng thịt, hay miếng da dai, chắc chắn cũng chả đến phần gia chủ, mặc dù sớm tối nuôi trâu”. Quả là họ không hiểu gì về cơ chế! Dân làng nghe tin, tranh thủ tạt qua nhòm cái. Dần dần tụ tập đông người, chặt cứng cả sân nhà  ông Ba. No thì cứ chuyện ấy nói. Đói thì kể chuyện ăn…  Xưa nay vốn thế mà. Và chuyện về trâu cứ là như pháo nổ. Bổng nghe tiếng ai nói lớn 

-Ta thịt trâu chia nhau đi. Họ đến là mất trắng ... Của mình chăn dắt, nuôi nấng mà chịu nhịn thèm à!

Mọi người cười ồ, coi là chuyện vui. Ngoái nhìn, té ra là ông Ca, một bợm rượu có tiếng, thường ngày lười đi làm ngoài đồng, vin ốm đau, tránh nắng cầu rợp, để làm việc nhẹ trong nhà. 

Thế nhưng đám đông nhiều tiếng nhao nhao, đồng tình 

-Đúng đó, thịt đi, thịt chia cho cả làng đi...

Một thanh niên, nhanh nhẹn dắt trâu ra khỏi nhà ông Ba, buộc ngay tại ngã ba làng, “nơi trời, đất không là của ai cả...”. Rồi thì việc gì đến tất đến. Con trâu bị ai đó đập hòn đá to tướng vào đầu, ngã quay đơ, mép sùi bọt trắng như bọt xà phòng. 

Đám đông đang náo động, bỗng lặng như tờ. Trâu chết đâu dễ hết chuyện. Ấy là nó bị tai biến đấy chứ … Phải báo cáo trên thôi. Mà cán bộ thôn, hàng ngày đông đủ thế, giờ bỗng đi đâu hết. Cuối cùng thì chỉ mình con trâu bị giết. Thịt, da, lòng ruột, xương cốt... chia đều cả làng, ai ai cũng có phần. Làng cứ vui như Tết !

Thịt trâu xào hành, nước mắm, gừng tỏi, thơm nức cả làng, ai cũng hoan hỉ. Gia đình ông Ca cũng bình đẳng như mọi người, mặc dù ông là người đầu trò, là một tay đao phủ... 

Khi rượu vẫn còn ngà ngà, ông bỗng nghĩ đến trách nhiệm của mình mà sợ: "Nếu BQT cho Công an, Kiểm soát đến điều tra thì sao nhỉ" ? Lộ ra có mà tù...

Thế là ông vội đi đến từng nhà, rỉ tai mọi người. Chẳng hiểu họ trao đổi gì, chỉ nghe câu cuối...”Cứ thế, cứ thế nhé ...! Mà thật ra, khi thịt đã ngấm chân răng, thì nói năng chi nữa?

Ngay chiều đó, BQT, Công an, Kiểm soát HTX rầm rộ kéo về. 

Sân đình chặt ních người.... Nữ nhi, nam phụ, lão ấu, đều được mời làm nghĩa vụ công dân và chung qui chỉ mấy câu hỏi và trả lời, quanh vụ trâu chết, mà chưa hết chuyện : 

-Ai làm thịt? 

- Cả làng làm thịt

-Ai cầm dao ?

- Cả làng cầm dao

-Ai chọc tiết ?

- Cả làng chọc tiết 

-Ai ăn thịt ?

- Cả làng ăn thịt.

Kha ! Kha. Thế là  BQT chịu thua, hậm hực ra về, không ai tiễn !

Khi ấy đang tập trung cho công cuộc chống Mỹ. Ai cũng tưởng chuyện tày đình này, để lâu hoá bùn, dù trời hay vua cũng thua cả làng. 

Thế nhưng, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi, và cái gì đến sẽ phải đến. Nghe đâu, sau này ông Ca bị qui "Tội phá hoại tài sản tập thể" và chịu truy cứu trách nhiệm hình sự. Thật là đòn đau nhớ đời. 

Duy chỉ một điều lạ là, đi tù mà ông và gia đình ông đều được dân làng yêu mến kính trọng. Không bị dân khinh miệt như mấy ông quan cổ cồn, tham nhũng, bị vào lò như hiện nay. 

Riêng dân làng Mai khi ấy được bữa thịt trâu ngon. Mà “miếng ngon thì nhớ lâu. Đòn đau thì nhớ đời…”. Nhưng họ không bị đòn và vẫn bình an cho đến bây giờ.

 22/4/2017






Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2021

VỀ LÀNG ĂN CỖ CƯỚI








Nhận được lời nhắn gởi

"Bác về ăn cỗ cưới 

Bảy giờ bắt đầu rồi

Nhớ về không cỗ nguội.."

***

Lời mời đến vừa chiều tối

Lo mai sao kịp tới nơi

Đến làng, niềm vui phấn khởi

Đã nghe oang oang loa mời

Tấp nập làng quê như hội

Ai ai cũng thấy nụ cười 

Bao năm quê người xứ lạ

Chung phố, gần vẫn như xa

***

Cỗ quê thịt gà đi bộ

Thịt nghé đang độ tuổi hoa

Ao nhà quăng chài bắt cá

Lợn chuồng vừa xã thịt tươi

Giò nem, miến dong, bánh lá

Cả làng chuẩn bị hôm qua

Rau vườn, lá mơ, sung vả

Rượu quê hương vị đậm đà 

Bạn bè, bà con làng xã

Ai cũng đến chúc người xa

Vui buồn giận hờn có cả

Trách “quên tên cháu rồi à ...

Nhìn mặt, nhớ già, đoán trẻ

Chịu luôn, toét miệng cười xoà

Chén vui, hàn huyên đa tạ

Say xưa chẳng muốn lại nhà 

***

Trẻ trai tung hoành xứ lạ

Cố quê, trở lại khi già 

Tổ tiên, ông bà, mồ mã

Nặng lòng mọi kẻ đi xa

Hám gì, thác xây bia đá

Đắt đỏ nơi chốn phồn hoa

Sau này thân tàn nằm xuống

Chỉ mong ở cạnh ông bà

***                              

Tiệc xong, trở về phố xá 

Khôn nguôi nỗi nhớ quê nhà

2/2013