Thứ Năm, 22 tháng 10, 2020

LỜI NGƯỜI XƯA



(Mình chỉ Liệt Kê lại lời thiên hạ thôi)

Ếch chết thường do miệng.Tiếng la dù có to. Dù có hay như chuông vàng. Âm vang như khánh ngọc. Tham gõ lắm thì tiếng cũng dè. Người uốn lưỡi ba lần mới nói, thì ít sai.

 Bé học nói. Lớn học ít lời. Biết lắng nghe là kiên trì và nghị lực. Ham nói thì hay mắc lỗi. Ác khẩu, ngoa ngôn, là hợm mình, khinh người. Bạ đâu cũng nói, thường vương vào tội vạ miệng.

 Cái tôi quá đề cao, nơi nào cũng khắc biển, khoe danh, thành tự phụ, kiêu kì. Khiêm tốn quá hoá ra tự ty. Tự ti, nhường nhịn nhiều, thành hèn yếu, bạc nhược. Thưởng, phạt không nghiêm. Phải, trái, đúng, sai, lẫn lộn, thành dĩ hòa vi quí, lại ngụy biện, vị tha, bỏ qua. Bỏ qua nhiều, công tội cào bằng. Công tội cào bằng, chẳng qua vị nể. Vị nể nhiều, hóa ra nhu nhược. Càng nhu nhược, càng mất kỷ cương. Càng mất kỷ cương, quản lý càng lỏng lẻo. Quản lý càng lỏng lẻo, thì quân hồi vô phèng. Quân hồi vô phèng thì kiêu binh, cơ hội mọc lên.

 Bọn cơ hội mọc lên mà lơ là, cho qua, thì sớm muộn sẽ thành tai hoạ. Bạo tàn lên ngai, người ngay bị diệt. Nhân tài bị bóp chết, ngu muội lên ngôi, lòng tin cạn kiệt. Lòng tin cạn kiệt, giặc ngoài, thù trong thì sự diệt vong tất đến.Bởi vậy phải thẳng tay trị ngay quân cơ hội và bọn tội đồ. 23/10/2019

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2020

TẢN MẠN SAU TRẬN LỤT








Về quê.

Trung tuần tháng Mười

Đứng giữa đồng, nghe sóng dội

Hương đồng gió nội còn đâu

Hoang hoắc mùi cỏ thối, bùn đen

Quyện cùng mùi xác côn trùng 

Xác giun dế và cây vụ đông ngập nước 

Lẻ loi phía trước

Con chuồn chuồn ớt nhao trên sóng nhấp nhô

Chẳng thấy bờ

Chẳng thấy"mùi hoa sữa thơm nồng” 

Câu thơ cũ "Em ơi Hà Nội phố”

Lặng lẽ 

Những người phụ nữ khắc khổ

Mặt xạm đen

Đôi mắt đầy nhữ ghèn, thiếu ngủ

Chẳng có hoa tươi 

Thiếu cả nụ cười và kiệm từng lời nói

Bước chân đi qua lũ

Ngày 20 tháng 10 đến rồi...

17/10/2017


Thứ Năm, 8 tháng 10, 2020

CẢM XÚC THÁNG MƯỜI

 














Ôi tháng Mười mà ta mong đợi

Khi thấy heo may thoảng đến nơi rồi

Nghe se lạnh trong từng cơn gió thổi

Len lỏi về ngõ nhỏ đợi chờ đông

***

Cái nhớ bổng dưng gõ cửa cõi lòng

Sương  phủ nhẹ, gói buồn trong tĩnh lặng

Ai đợi ai, khăn đìu hiu phố vắng

Nghe mơ hồ sâu thẳm nỗi niềm mong


Nước biêng biếc, mặt hồ thu lặng sóng

Cốm xanh thơm, bên đỏ mộng quả hồng 

Thu thai nghén trong lòng bao ước vọng

Nghe trở mình bãng lãng một mùa đông


Nhưng bỗng dưng, lòng chợt bâng khuâng 

Một thu cũ tàn dần trong héo úa

Người ra đi...

Đâu ngoãnh đầu lại nữa...(1)

Day dứt nỗi sầu đong chất chứa(2)

Cho thai nghén giao mùa 

Tháng Mười của chờ mong 


Tháng mười ơi! Ai đợi ai trông 

Hương hoa nở dưới trời thu lặng gió

Tiếng mưa rơi, níu đêm dài nỗi nhớ

Ai trao ai, chút hương thoảng giao mùa...

***

Anh nằm nghe gió thoảng cuối trời thu

Nhớ len lén, chui vào trong giấc ngủ

Đêm đã về khuya 

Em còn đâu đó

Sương lạnh vai gầy...  

Có biết đã sang đông

 Chớm đông 2012

(1) Ý thơ Nguyễn Đình Thi: "Người ra đi, đầu không ngoảnh lại.."

(2) Ý thơ Nguyễn Du :" Sầu đong càng lắc càng đầy..."

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2020

Thơ cho Hoa Quỳnh
















ĐỢI ĐẾN NGHÌN NĂM

Sao em không về dự lễ hội cùng anh

Chín trăm chín mươi năm

Quê mình xưng danh Thanh Hoá. 

Bạn bè chung vui, khách quen, khách lạ 

Riêng em phương trời nào, sao cứ lặng im...

***

Lặng lẽ ra đi..

Tăm cá, bóng chim ?

Giờ ở xứ người, chắc lòng da diết nhớ

Nhớ phố, nhớ quê, nhớ hồ Đồng Chiệc

Nhớ những tiệc tùng, đâu kém tiệc ngàn năm ?

Không ồn ào... 

Quỳnh cứ nở về đêm

Kiếp hương sắc, hồng nhan... đời ngắn ngủi

Đêm nở, sáng tàn... chuyện xưa muôn thuở 

Chỉ thương người ở lại, nhớ khôn nguôi

Lệ ướt hoa đăng, đêm mưa gió dập vùi

***

Em sẽ về thôi... 

Đợi mọi việc ngoai nguôi

Nhanh như chớp, vài năm mùa Đại hội

Nếu còn thương, mong anh ráng đợi

Một ngàn năm ... khi khai hội - em về(*) 

5/2019

(*)Kỷ niệm 1 ngàn năm danh xưng


Ở ĐÂU MỘT ĐOÁ HOA QUỲNH

"Anh đi tìm em, em ở đâu"?

Lang thang, bơ vơ

Hay đã ẩn yên, nơi chốn cậy nhờ ?

Bông hoa trắng, cứ phải đêm mới nở !

Mặc ai người, nhớ đến ngẫn ngơ…

*** 

Anh đi tìm em, em ở đâu?

Những lúc này ta cần có nhau!

Dẫu đêm nở, sáng tàn, ngắn ngủi

Lẫn trốn đời, oan trái càng đau …

*** 

Anh đi tìm em, em ở đâu

Đóa Quỳnh kia trinh trắng một màu 

Em đẹp xinh, phải đâu là tội lỗi…

Đóa hoa tươi

Ai nỡ dập vùi trong buồn tủi

Liễu yếu, đào thơ... 

Chồi non mai sau, lớn lên trong cay đắng, nghi ngờ…

***

Bung nở đi em.

Sao cứ phải mười giờ ?

Có chăng nữa, mình làm mình chịu. 

Cho hai năm rõ mười 

Kẻ cơ hội còn cớ gì để nói.

Khỏi để bao người chịu hệ lụy theo?

***

Cuối thu rồi… như lá úa hanh heo

Đông chẳng đợi… cái lá treo lơ lửng

Sao em cứ phải đợi đêm về mới nở?

Cho trái tim anh cứ khắc khoải mong chờ 

Cứ bung nở đi…

Quỳnh em ơi. 

Không đợi đến Mười giờ!

18/9/2023