Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

CHÔNG CHÊNH
















Những năm đạn bom
Vắng chồng .
Một mình nuôi con
Sớm, hôm, tần tảo ...
Người thì bằn bặt nơi xa
Kẻ ở quê vất vả
Mà tỉnh tâm
Chẳng sôi động ồn ào
Cái nhớ lặn vào da thịt
  * * *
Các con giờ vắng hết
Nơi xa đô thị phồn hoa
Có đủ cả
Mà thiếu gì đến lạ ?
Nhà nhỏ trống
giờ trở thành rộng quá
Sao thèm nhớ những ngày qua...
 * * *
Một mình ta
Khi vợ vắng nhà
Bần thần - ngơ ngác
Vào ra
vào ra...
Chông chênh
chông chênh
Chống chênh quá...!
     Heo may
    12/10/212

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét