Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

LÒNG TIN VÀ SỰ TÍN NHIỆM



(Nắm đầu thiên hạ)


Người ta thường hay nói đến cụm từ Uy Quyền và Uy Tín.
Uy Tín, có thể hiểu đó là Uy từ Tín. Tín là sự tín nhiệm, mà cốt lõi của tín nhiệm là niềm tin. Tín là niềm tin vậy. Tín,Tin tạo thành Uy, tạo nên sức mạnh, có Tín nên có Uy và cái Uy đó tạo ra sự nể trọng. Nhưng cái tín không phải bỗng dưng mà có. Đó là kết quả của đạo đức và nhân cách, là truyền thống nhân văn, tính tiền phong, gương mẫu và đức hy sinh "Thương người như thể thương thân, vì nhân dân, vì cộng đồng, sống đạo lý, có trước có sau, có nghĩa có tình..." được tôi luyện, học tập, hun đúc mà nên. Uy Tín của những người Cộng Sản chân chính, của Đảng ta có được trước đây là do vậy.
Bởi vậy, trong xã hội, có người là cán bộ về hưu, có người chỉ là phó thường dân, dù chẳng quyền chức gì, nhưng họ sống với dân, gần dân, lo nỗi lo cùng dân, chân thành, thân ái, bao dung, chia sẻ cùng cộng đồng, nên nói thì dân tin, làm thì dân ủng hộ, dân tín nhiệm, cái Tín có từ đó. Có Tín thì có Uy, khi họ nói mọi người nghe, họ làm thì mọi người làm theo, dù người ấy chẳng có quyền chức gì để sai khiến. Nhất là khi họ nói phải và làm đúng. "Nói phải củ cải cũng nghe" là vậy.
Uy từ Quyền, cái Uy từ Quyền lực, thì khi hết chức, hết quyền, hay bị mất chức mất quyền... thì Uy chả là cái đinh gì nữa, nói chẳng ai thèm nghe, chỉ còn lại sự khinh bỉ của nhân dân. Nhất là khi mà cái quyền từ cái ghế do Bố, do Cậu, do Bác có quyền ban cho, hay do lo lót tiền bạc, gỗ, đá quý... chạy chọt mà có, thì cái uy chỉ là bánh vẽ là con ngáo ộp. Cái tưởng linh thiêng hàng ngày thờ cúng, nhưng xây bằng tiền tham nhũng thì cũng chỉ là vô nghĩa
Kẻ quyền chức, vơ vét tiền dân, ăn bẩn, xà xẻo công quĩ, ăn chặn của lính, "ăn không từ thứ gì" như lời nguyên PCT nước Nguyễn Thị  Doan từng nói, thì dù lắm bạc nhiều tiền, có thể mua được ghế quyền chức, chứ đâu mua nổi chữ Tín. Khi còn chức quyền thì ra vẻ khệnh khạng, lên mặt đạo đức giả. Khi rời ghế về vườn thì chả còn chút Uy nào, chỉ còn sự khinh bỉ của nhân dân, kể cả trong lớp người từng là đồng chí.
Xưa tổ tiên dạy"Một sự bất tín, vạn sự bất tin...", Nay trong khi bất tín đã quá nhiều, nếu không nói là phổ biến thì nguy hại biết bao. Thử hỏi như vậy làm sao dân tin? Hơn nữa bây giờ nhân dân cần niềm tin cụ thể. Nói ít làm nhiều, làm hay, nói đi đôi với làm. Xin  đừng nói hay làm dở hoặc nói mà không làm, thì dân chẳng tin đâu. Đặc biệt trên lĩnh vực tiền bạc, lợi dụng niềm tin của dân, để huy động thiện nguyện, lại thiên thẹo, xà xẻo, lợi dụng để chiếm đoạt, làm dân mất tin. Mất tiền mất bạc còn dễ kiếm lại, nhưng mất niềm tin là mất tất cả. Tệ hại nhất là khi mất Tín, lại tìm cách ngụy biện, hoặc dùng Quyền Uy để "Cấm", lại càng mất Uy, chẳng có chút Tín nào...
Thế mới biết để có Uy Tín thật khó biết bao !
5/ 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét