Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

LÒNG TIN VÀ SỰ TÍN NHIỆM



(Nắm đầu thiên hạ)


Người ta thường hay nói đến cụm từ Uy Quyền và Uy Tín.
Uy Tín, có thể hiểu đó là Uy từ Tín. Tín là sự tín nhiệm, mà cốt lõi của tín nhiệm là niềm tin. Tín là niềm tin vậy. Tín,Tin tạo thành Uy, tạo nên sức mạnh, có Tín nên có Uy và cái Uy đó tạo ra sự nể trọng. Nhưng cái tín không phải bỗng dưng mà có. Đó là kết quả của đạo đức và nhân cách, là truyền thống nhân văn, tính tiền phong, gương mẫu và đức hy sinh "Thương người như thể thương thân, vì nhân dân, vì cộng đồng, sống đạo lý, có trước có sau, có nghĩa có tình..." được tôi luyện, học tập, hun đúc mà nên. Uy Tín của những người Cộng Sản chân chính, của Đảng ta có được trước đây là do vậy.
Bởi vậy, trong xã hội, có người là cán bộ về hưu, có người chỉ là phó thường dân, dù chẳng quyền chức gì, nhưng họ sống với dân, gần dân, lo nỗi lo cùng dân, chân thành, thân ái, bao dung, chia sẻ cùng cộng đồng, nên nói thì dân tin, làm thì dân ủng hộ, dân tín nhiệm, cái Tín có từ đó. Có Tín thì có Uy, khi họ nói mọi người nghe, họ làm thì mọi người làm theo, dù người ấy chẳng có quyền chức gì để sai khiến. Nhất là khi họ nói phải và làm đúng. "Nói phải củ cải cũng nghe" là vậy.
Uy từ Quyền, cái Uy từ Quyền lực, thì khi hết chức, hết quyền, hay bị mất chức mất quyền... thì Uy chả là cái đinh gì nữa, nói chẳng ai thèm nghe, chỉ còn lại sự khinh bỉ của nhân dân. Nhất là khi mà cái quyền từ cái ghế do Bố, do Cậu, do Bác có quyền ban cho, hay do lo lót tiền bạc, gỗ, đá quý... chạy chọt mà có, thì cái uy chỉ là bánh vẽ là con ngáo ộp. Cái tưởng linh thiêng hàng ngày thờ cúng, nhưng xây bằng tiền tham nhũng thì cũng chỉ là vô nghĩa
Kẻ quyền chức, vơ vét tiền dân, ăn bẩn, xà xẻo công quĩ, ăn chặn của lính, "ăn không từ thứ gì" như lời nguyên PCT nước Nguyễn Thị  Doan từng nói, thì dù lắm bạc nhiều tiền, có thể mua được ghế quyền chức, chứ đâu mua nổi chữ Tín. Khi còn chức quyền thì ra vẻ khệnh khạng, lên mặt đạo đức giả. Khi rời ghế về vườn thì chả còn chút Uy nào, chỉ còn sự khinh bỉ của nhân dân, kể cả trong lớp người từng là đồng chí.
Xưa tổ tiên dạy"Một sự bất tín, vạn sự bất tin...", Nay trong khi bất tín đã quá nhiều, nếu không nói là phổ biến thì nguy hại biết bao. Thử hỏi như vậy làm sao dân tin? Hơn nữa bây giờ nhân dân cần niềm tin cụ thể. Nói ít làm nhiều, làm hay, nói đi đôi với làm. Xin  đừng nói hay làm dở hoặc nói mà không làm, thì dân chẳng tin đâu. Đặc biệt trên lĩnh vực tiền bạc, lợi dụng niềm tin của dân, để huy động thiện nguyện, lại thiên thẹo, xà xẻo, lợi dụng để chiếm đoạt, làm dân mất tin. Mất tiền mất bạc còn dễ kiếm lại, nhưng mất niềm tin là mất tất cả. Tệ hại nhất là khi mất Tín, lại tìm cách ngụy biện, hoặc dùng Quyền Uy để "Cấm", lại càng mất Uy, chẳng có chút Tín nào...
Thế mới biết để có Uy Tín thật khó biết bao !
5/ 2015

CHỊ TÔI






















Một thời da phấn, má đào
Chị làm say đắm biết bao nhiêu chàng
Học hành chị đứng nhất làng
(Bụng đói, đi bộ, xa hàng chục cây)
Xuất thân nông nghiệp cấy cày
Nên được như vậy, đó đây nể rồi
Là mong ước của bao người
Cũng là oanh liệt một thời chị tôi
***
Những năm mười chín, đôi mươi
Chị như một đóa hoa tươi rạng ngời
Hợp tác mua bán quê tôi
Chị làm kế toán, một thời nổi danh
Khi Mỹ leo thang chiến tranh
Quê hương binh trạm quân hành vào Nam
Một chiến binh da xanh chàm
Bom đạn, sốt rét...miền Nam trở về
Nên tình, nên nghĩa phu thê
Đất lành quê vợ, thành quê hương mình
Từ khi chị lập gia đình
Một trai, hai gái chị sinh vuông tròn
Cá chuối đắm đuối vì con
Lấy đi hết vẻ đẹp dòn chị tôi
Con học đến chốn đến nơi
Thì chị tóc bạc, da mồi phong sương
Để con làm được đồng lương
Như xưa, chị vẫn hậu phương tuyệt vời
***
Về thăm, thương lắm chị ơi
Đa đoan, có lẽ cả đời chị mang
Dẫu cho đứt gánh giữa đàng
Đường trường hãy cứ vững vàng chị nghe
02/12/2016

TIỄN ĐƯA















Nếu không kẻ đón người đưa
Nỗi buồn cô lẻ lại vừa tủi thân
Đường xa con cháu tiễn chân
Ngàn trùng bỗng hoá nên gần tấc  gang
Nhưng rồi đôi ngã, đôi đàng
Người đi, kẻ ở lại càng vấn vương
Lên xe, thương kẻ dặm trường
Người về tất bật, nẻo đường thì xa
Một chiều đưa tiễn sân ga
Buồn, vui cứ để lòng ta rối bời...
   Ga Sg
3/12/2016

BẠN HỮU














Bạn cũ bao ngày tìm lại
Củ Chi, cứ hỏi củ gì...(1)
Nào đâu đã về Cát Lái
Nhơn Trạch thuộc đất Đồng Nai
***
Điện rồi... cứ ân hận mãi
Bạn xa... bao việc... lãi lời(2)
Mình thì vô công, rỗi việc
Hưu rồi, lại thích ham chơi
***
Nhưng bạn được tin, phấn khởi
Biên Hoà tìm đến tận nơi
Xe sang, nụ cười rộng mở
Đích thân đến đón, thay mời
***
Tư dinh chuyển về nơi mới
Yên bình, sạch nước, quang trời(3)
Râm ran gọi bầy, yến tới.
Công trình rải khắp mọi nơi (4)
***
Ngắm nhìn cơ ngơi bạn tôi
Phong thủy, vượng khí đất trời
Truyền thống, cách tân, hiện đại
Tư duy kiến trúc tuyệt vời
***
Này đây nghênh tân khách tới
Thư phòng, làm việc, nghỉ ngơi
Này đây thiên nhiên kì thú
Gấu, hươu, cá sấu, vịt trời...
***
Này đây một quê hương mới
Giàn trầu, ao cá, hoa tươi
Cát Lái sẽ xây cầu mới (5)
Vùng này tiếp tục đổi đời
***
Hoà chung xu hướng thế giới
Tư duy thiên phú bạn tôi
Truyền thống, nối liền hiện đại
Văn minh, hội nhập kịp thời
***
Mới hay phúc phần chẳng đợi
Những ai ăn thật, làm chơi
Vươn lên nghị lực, ý chí
Đừng đổ tất cả tại trời...
***
Mấy bạn cùng quê tìm tới
Một tối bát ngát xa khơi
Lão Nông bao giờ cũng vậy
Tuyệt vời, trên cả tuyệt vời
   Sài Gòn
 27/11/2016
(1) Củ Chi, miền ngoài gọi Củ gì !
(2) Bạn làm doanh nghiệp
(3) Nguồn nước, khí trời trong lành
(4) Những công trình nuôi yến và cơ sở kinh doanh
(5) Thủ tướng đã phê chuẩn xây cầu Cát Lái

TẢN MẠN SỰ ĐỜI











Hình minh họa




Ngày xưa khi làm lãnh đạo
Tôi quen một ông bốn sao(1)
Lùng nhùng vụ Cam năm ấy(2)
Té nước, bị ướt áo bào...(3)
***
Cũng từ các ông nhà báo
Cùng với dư luận lên cao
Đúng, sai, muốn rành, muốn tỏ
Xui ông :  Thử AD nào(4) ?
***
Khôn ngoan một thời như cáo
Ai ngờ có lúc ngớ ngao
Ông đồng ý đi xét nghiệm
Thế là ông mắc bẫy vào
***
Kết quả Xét nghiệm tế bào
Ông khoe: "Tôi chẳng bị sao "!
Sâu xa, ông nào có hiểu
Cây ngay, gió bão... mặc trời.
***
Họ xui, lẽ ra từ chối
Ăn ốc, ông đổ vỏ thôi
Đi khám, chính là thú nhận
Quan hệ lằng nhằng thật rồi
***
Chuyện mình, học từ chuyện người
Không có làm gì phải tới ?
AD, đừng hòng xui dại
Bắt tôi, tôi cãi đến nơi...
***
Rỗi hơi, nằm nghĩ chuyện đời
Chuyện xưa, chuyện nay, cũ, mới
Xin đừng có khen, chê vội
Đúng, sai, làm chứng : Có trời !
5/12/2016
(1) Đại tá
(2) Năm Cam
(3) Thủy Té
(4) Thử ADN

TRỞ VỀ
























Thế là về đến Quán Lào
Xa rồi những cảnh ồn ào, đua chen
Xa cảnh người xe như nêm
Bước ra khỏi cửa sợ quên lối về
Sống trong đầm ấm thôn quê
Yêu thương tình cảm bốn bề anh em
Sao lòng vẫn nhớ không quên
Những nơi biên ải, những miền đất xa
Càng thương người chốn phồn hoa
Nỗi niềm canh cánh quê nhà khôn nguôi ..!
8/12/2016

ĐIỆP KHÚC















."Sáng dậy thả chó thả gà
Lại nấu ấm nước, lại pha bát mì..."
Lại lo công việc mọi khi
Xăng xe chuẩn bị, bà thì cháo cơm
Vội vàng, tất bật, khẩn trương
Đưa cháu đi học, đi trường mầm non
Kiểm tra, nhắc nhở các con
Làm việc hiệu quả, đời còn dài lâu
Về rồi ông bà nương nhau
Bao nhiêu việc khác, buổi mau hết giờ
"Giữ không giữ", đã đến trưa
Chúng về, ào cái, đúng vừa bữa ăn...
***
Điệp khúc, vẫn thế quanh năm
Sướng hay khổ nhỉ, khi" mằn Ô Sin" !
9/12/2016