Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

TRÔNG NGƯỜI MÀ NGẪM ĐẾN TA





"Tể tướng Lưu Gù"
Chỉ có trong dân gian.
Còn Hoà Đại Nhân bằng xương bằng thịt.
Tính cách Lưu Gù ai ai cũng thích
Cuộc đời ông thanh bạch đến thương.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Chẳng ai theo ông để khổ luỵ đủ đường.
Như đời quan trường,lên voi, xuống chó.
            * * *
Hoà Đại Nhân sống đời giàu có.
Hơn cả vua
Tuy ai cũng khinh thường...
Nhưng mặc thiên hạ chê cười
Ông vẫn sống đế vương.
Bởi ông nghĩ :
"Chết vì đói, khát, gió sương...
Chứ nào ai chết chỉ vì bị khinh bỉ.
Thì nặng lòng chi
Ta cứ sống cho ta."
              * * *
Đó là chuyện xưa
Tận bên nước Trung Hoa
Còn chuyện ở ta
đâu là xa lạ.
Kẻ xu nịnh
Ở đâu cũng đều thế cả
Luồn cúi cấp trên
hách dịch kẻ dưới quyền.
Núi bạc, đồi tiền.
Nhân cách vẫn thấp hèn là vậy.
***
Đời thế đấy.
Bụng đầy dao găm
vẫn nói ngọt đầu môi.
Như cặp bài trùng
Chú chú, tôi tôi.
Kẻ trơ tráo
người cúi luồn thế cả
Bởi ngưu thì tầm ngưu
mã thì tầm mã...
Dù nước láng giềng hay ở quanh ta
Kiểu người như Hoà Đại Nhân
Đâu là chuyện lạ nước nhà
    4/8/2013

TIỄN ĐƯA ĐỘC TÀI

















Cờ tàn còn dở bài bây
Xếp lung tung hết, tội này do ai
Phải đâu năng lực, hiền tài
Chợ chiều bán ghế cho vài gian thương
Mười ba La Hán Tây phương
Chỉ ngồi chau mặt đã tường hay chưa
Lộn sòng cá sáo nấu dưa
Ngày tàn bạo chúa tiễn đưa độc tài...
6`/2015

Mời đọc
CÁC VỊ LA HÁN CHÙA TÂY PHƯƠNG
Các vị La Hán chùa Tây Phương
Tôi đến thăm về lòng vấn vương.
Há chẳng phải đây là xứ Phật,
Mà sao ai nấy mặt đau thương ?

Đây vị xương trần chân với tay
Có chi thiêu đốt tấm thân gầy
Trầm ngâm đau khổ sâu vòm mắt
Tự bấy ngồi y cho đến nay.

Có vị mắt giương, mày nhíu xệch
Trán như nổi sóng biển luân hồi
Môi cong chua chát, tâm hồn héo
Gân vặn bàn tay mạch máu sôi.

Có vị chân tay co xếp lại
Tròn xoe từa thể chiếc thai non
Nhưng đôi tai rộng dài ngang gối
Cả cuộc đời nghe đủ chuyện buồn....

Các vị ngồi đây trong lặng yên
Mà nghe giông bão nổ trăm miền
Như từ vực thẳm đời nhân loại
Bóng tối đùn ra trận gió đen.

Mỗi người một vẻ, mặt con người
Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời
Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã
Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.

Mặt cúi nghiêng, mặt ngoảnh sau
Quay theo tám hướng hỏi trời sâu
Một câu hỏi lớn. Không lời đáp
Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.

Có thực trên đường tu đến Phật
Trần gian tìm cởi áo trầm luân
Bấy nhiêu quằn quại run lần chót
Các vị đau theo lòng chúng nhân ?

Nào đâu, bác thợ cả xưa đâu ?
Sống lại cho tôi hỏi một câu:
Bác tạc bấy nhiêu hình khô hạnh
Thật chăng chuyện Phật kể cho nhau ?

Hay bấy nhiêu hồn trong gió bão
Bấy nhiêu tâm sự, bấy nhiêu đời
Là cha ông đó bằng xương máu
Đã khổ, không yên cả đứng ngồi.

Cha ông năm tháng đè lưng nặng
Những bạn đương thời của Nguyễn Du
Nung nấu tâm can vò võ trán
Đau đời có cứu được đời đâu.

Đứt ruột cha ông trong cái thuở
Cuộc sống giậm chân hoài một chỗ
Bao nhiêu hi vọng thúc bên sườn
Héo tựa mầm non thiếu ánh dương.

Hoàng hôn thế kỷ phủ bao la
Sờ soạng, cha ông tìm lối ra
Có phải thế mà trên mặt tượng
Nửa như khói ám, nửa sương tà.

Các vị La Hán chùa Tây Phương!
Hôm nay xã hội đã lên đường
Tôi nhìn mặt tượng dường tươi lại
Xua bóng hoàng hôn, tản khói sương.

Cha ông yêu mến thời xưa cũ
Trần trụi đau thương bỗng hoá gần!
Những bước mất đi trong thớ gỗ
Về đây, tươi vạn dặm đường xuân.

27-12-1960



Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

KHÔNG NÓI LỜI YÊU


















"Anh yêu em...",
Lời nói tự con tim
Cái nhìn nói lên tất cả
Có duyên số
Cái gì đến rồi sẽ đến
Lời yêu thuơng đâu cứ phải thành lời
***
Nhưng với anh, em ơi
Lời yêu không được nói
Dạ bồn chồn day dứt không thôi
Những đêm dài chập chờn không ngủ
Tái tê lòng, nghe giọt sương rơi
Xa không nhớ
Yêu thuơng không ngỏ
Tắt lửa lòng, vàng đá cũng phai
Anh biết rõ
Nỗi niềm riêng chôn chặt
Lời yêu thương nói lắm cũng nhàm
***
Tình yêu vốn muôn đời vẫn vậy
Đâu kể trẻ già, ngang trái, gần xa.
Khi đã yêu nhân gian đều thế
Tim u mê lạc cả lối về...
  4/4/2014

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

CHÁU ĐI MẪU GIÁO































(Tặng Tich Tru và Minh Hằng cháu ngoại tôi)
Bao ngày thắc thỏm đợi trông
Ngày cháu đi học mà mong cả nhà
Nỗi niềm chẳng dám nói ra
Lo hơn cả cháu là bà đó thôi
Ba lô đủ thứ trên đời
Băn khoăn sợ thiếu lại lôi ra tìm
Vỗ về nói để cháu tin
Thực ra là để động viên chính mình
"Cháu ơi ! Cháu làm học sinh.
Cả nhà Mẫu giáo, riêng mình cháu đâu..."

***
Sớm chiều quấn quýt bên nhau
Đi học lại khóc, để đau lòng bà
Cách trường nào có bao xa
Ngóng trông, chờ đợi vào ra bần thần
Rồi thì khi đến bữa ăn
Buổi trưa đi ngủ cháu nằm cùng ai ?
Một ngày vắng cháu thêm dài
Mới mươi lăm phút tưởng hai ba giờ.
Đi học, ông đón, bà đưa...
Mà sao như bé chẳng vừa lòng đâu...
***
Trăm sông về một biển sâu
Trăm dâu chỉ đổ một đầu tằm thôi
Mầm Non ươm hạt cho đời
Mong cô dạy cháu nên người nghe cô !
3/2015

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

ĐÊM NÔ EN GIÁ LẠNH







Nô En này lạnh lắm em ơi 
Anh đơn lẻ trong dòng người về kính Chúa
Lòng chạnh nhớ, phương trời Nam nơi đó
Có tình yêu, một thuở Chúa cho mình
Trong tâm ta, chung Đức Chúa chứ đâu riêng 
Như chung một Thủ đô, một thiêng liêng Tổ Quốc
Sao cứ bắt “phải nhập gia” mới được 
Để đôi ngã, đôi đường
Bởi chung trời, khác một Đức Chúa tôi
***
Thấm thoát thoi đưa 
“Ngày tận thế”, qua rồi 
Ta vẫn sống trên đời 
Để nhớ khôn nguôi, mùa Nô En ấy
Em trong đó, Chúa sưởi ấm lòng là vậy 
Anh ngoài này, lạnh tím tái bờ môi
Không phải tín đồ
Khác đạo, chung đời
Nên mỗi đứa mỗi nơi
“Tôi tin ông, như tin Đức Chúa Lời”(1)
Nhưng Chúa trên cao, ai nào với tới 
Để bị đóng băng đến từng lời nói
Đau cả đời. Chịu cái rét thiếu em thôi 
Nô En này, như lại lạnh thêm rồi 
Cây thông xanh, tuyết trên cành lấp lánh 
Đơn lẻ mình anh, đi trong giá lạnh
Cay đắng số phận mình
Sao bất hạnh, Chúa Trời ơi! 
24/12/2012
(1) Lời nhân vật Acto trong “Ruồi Trâu” của nữ văn hào LiLiAnvoinixo

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

HÃY THA THỨ CHO CON














Vu Lan này
con nhớ mẹ, mẹ ơi
Nhớ thời lầm than
bát cơm chan mồ hôi mẹ ...
Sao ngày ấy con ngây ngô đến thế
Cái bụng đói ăn
ôm chân mẹ con đòi
Hạt lúa mẹ làm...
Nhưng ăn chỉ sắn khoai
Thèm cơm trắng
Mẹ thương con ...
tiếng thở dài nén lặng
Con lớn lên ...
Những trắng đêm mẹ thức
Với bóng đèn khuya lặng lẽ một mình
Vá áo cho con, vá nhọc nhằn cơ cực
Để mai con vào đời, với áo lành của mẹ trên lưng
Mẹ thế đó
Năm chị em còn nhỏ
Bố làm thuê, đốt gạch, nung lò 
Thi thoảng mới về, tay nải ít sắn khô...     
***    
Năm tháng qua
Dẫu cố quên lại càng thêm nhớ
Hình bóng mẹ suốt đời lam lũ
Con vẫn cứ vô tư
Rúc nách mẹ đêm đêm
Miệng ngậm vú, tay sờ...
Nuôi con lớn thành người, mẹ xương loãng, sữa khô ...
Vun đắp cho con như vun đắp cơ đồ
                 * * *
Con lớn lên và vào bộ đội
Canh cánh bên lòng
Nỗi nhớ mẹ khôn nguôi
Mắt mẹ lệ rơi...
Quảng Trị, Cổ Thành xưa
Mẹ tưởng con đã mãi mãi đi rồi...
Ngày con trở về
Mẹ cười trong nước mắt
Giữa ban ngày sự thật vẫn như mơ
Ánh mắt mẹ hân hoan còn đọng mãi đến giờ
***
Con lại đi !
Kiếm tìm chi những mong ước dại khờ
Dù đã lớn khôn có việc làm, có vợ
Mẹ vẫn trong đèn
Đêm lặng im đợi cửa
Trong lòng mẹ già, con vẫn cứ trẻ thơ                                     
Con có đâu ngờ
Một ngày kía mẹ bỗng ra đi
Lặng lẽ
bình yên
không lời dặn lại gì!
Mẹ thế đấy 
Sống yêu thương là vậy
Thanh thản về trời, như trái chín cây
Để lại nhớ thương ngày mỗi thêm dày
***
Vu Lan năm nay
Ngày báo hiếu
Tuy ở nơi xa chắc lòng mẹ hiểu
Nỗi lòng con muốn nói bao điều
Nhừng bận làm mẹ buồn ...
con ân hận biết bao nhiêu
Con cúi đầu xin mẹ
Hãy tha thứ cho con!
Hỡi người mẹ kính yêu
          25/8/212                

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

THUỘC TÍNH CỦA SỰ THẬT
























Chuyện rằng:
Ngày xưa Vua MônVilat sinh ra có cái tai lừa.
Để che dấu, ông thường đội vương miện và để tóc dài che cái tai khốn khổ đó.
Không ai biết được bí mật này, ngoại trừ ông thợ cắt tóc cho Vua. Nhưng ông không được nói ra, nói ra sẽ phạm húy, vi phạm qui định của nhà Vua.
Bởi vậy, bí mật về cái tai lừa của vua MonVilat vẫn được giữ kín.
Hại thay, với ông thợ cắt tóc, không được nói ra sự thực, ông khổ sở vô cùng, bần thần, kém ăn, thiếu ngủ, gầy rộc hẵn đi. Trong đầu lúc nào cũng ong ong câu "Vua MonVilat có cái tai lừa! Vua Mon Vilat có cái tai lừa" và luôn chực chờ nơi cửa miệng, chỉ trực thốt ra.
Chịu không thấu, ông đào một hố sâu, úp miệng vào hố và nói "Vua MônVilat có cái tai lừa! Vua MônVilat có cái tai lừa! Vua MônVilat có cái tai lừa "...!
Nói xong, ông thở phào, thấy lòng nhẹ nhõm, lấp đất đầy hố và trồng lên đó một cây lau, yên trí chẵng ai nghe nổi.
Ngày tháng qua đi, từ một cây lau, đã phát triển thành bụi lau. Mỗi khi gió thổi, bụi lau lại xào xạc phát ra âm thanh"Vua Mon Vilat có cái tai lừa! Vua Mon Vilat có cái tai lừa...".
Và thế là sự thực được công bố !
- Sự thật là vậy. Sự thật bao giờ cũng phải được công khai, sự thật là cụ thể, là chân lí....
Có những sự thật dù đã được ém nhẹm, che dấu bằng nhiều thủ đoạn, nhiều hình thức, kể cả bằng quyền lực, có khi phải trãi qua năm tháng bị quên lãng, dập vùi. Thế nhưng cuối cùng sự thực vẫn được công bố. Tốt, Xấu được phơi bầy.
Đó chính là thuộc tính của sự thực.
Nghẫm nghĩ sự đời : Một kẻ giết người, dù sớm hay muộn, cuối cùng cũng bị lộ diện, do sự phát hiện của cơ quan điều tra, của nhân dân, hay do chính bản thân bỗng nhiên tự khai, tự lộ diện... vì lương tâm hối thúc hoặc do oan hồn đòi nợ trả...
- Một tên đạo chích, khoác áo lương thiện, với hai bàn tay vừa được rửa sạch đút túi.... Pháp lí có thể chưa kết tội được, nhưng nhân dân nào có lạ gì bản chất trộm cắp, chôm chỉa của hắn !
- Một quan lại tham nhũng, dù được dấu diếm che đậy dưới bộ mặt bóng lộn, trải chuốt, bệ vệ, khoác danh chức nọ, ông kia, đứng tên người khác để sở hữu nhà lầu năm bảy nơi, tuy pháp luật chưa trừng trị, cũng không dấu nổi bộ mặt tham nhũng trong tâm khảm đông đảo nhân dân, bị nhân dân khinh bỉ. Cho dù áo quần hàng hiệu, đi xe bạc tỉ, đánh bóng chức vụ ... cũng không che dấu nổi tâm địa xấu xa, tham lam, ích kỉ và lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi.
- Một kẻ độc đoán, chuyên quyền, dù cho trên bục luôn mồm giao giãng đạo lí dân chủ, vì tập thể, vì nhân dân, học tập tấm gương người nọ, người kia... cũng không che dấu nổi giã dối "nói hay làm dở, nói một đàng làm một nẻo", ăn chơi truỵ lạc, lo sắp ghế cho con em, phì gia vinh thân, lo thu vén cá nhân, coi thường tập thể ... sớm muộn cũng sẽ bị lộ chân tướng và bị đào thải.
Kẻ không vì nhân dân, không lấy dân LÀM MỤC ĐÍCH, MÀ LẤY DÂN LÀM PHƯƠNG TIỆN TIẾN THÂN, để mưu cầu lợi ích cá nhân, kể cả tiền của vật chất, ăn đủ thứ, trộm đủ thứ, kể cả đạo trí tuệ của người khác thì sớm muộn cũng bị nhân dân vạch mặt chỉ tên !
Đó cũng chính là thuộc tính của sự thật vậy !
Hãy kiên nhẫn đợi đấy !
8/2015