Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2024

NỔI TIẾNG!









Lê Gái bạn tôi, một nhà thơ nổi tiếng, có lần đùa vui, nói “anh sắp nổi tiếng rồi đó... “. 

Nàng thơ nói kháy chơi, nhưng ngẫm mà hay đáo để. 

Ai đời, với tôi, hơn thất thập rồi, còn ham hố gì nữa. Thời đạn bom Cổ thành Quảng Trị, được sót lại, đã quá may rồi. Tiếp đến 42 năm công tác, ơn trời, nhờ hồng phúc ông bà ”nâng đỡ trong sáng”, nên không phải luồn cúi ai. Nhờ tập thể tin yêu, cũng đã được vào cái diện “đường sữa chia từ trên xuống, thì được có phần. Cuốc, xẻng chia từ dưới lên”, đến lượt mình thì vừa hết! May đến thế là cùng. Thử hỏi, bây giờ còn đánh bóng mình để nổi tiếng làm gì? Mà nói chỉ mới là “sắp nổi” thôi nghe.

Lại nhớ, hồi còn công tác, xuống kiểm tra một Doanh nghiệp sản xuất vật liệu xây dựng và một Bệnh viện Đa khoa, là 2 cơ sở trực thuộc, có nhiều thành tích trong tổ chức sản xuất, kinh doanh và chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe nhân dân, để đề nghị biểu dương, khen thưởng. Hồi ấy, bệnh huếnh , bệnh thành tích chưa trầm kha. Được biểu dương khen thưởng là thực chất, là vinh dự cho đơn vị và tất nhiên, lãnh đạo là nồi tiếng rồi. Mà đã nổi tiếng thì cấp trên xuống thăm, bạn bè đến học tập …! Và báo chí, truyền thông đến viết bài, đưa tin, phỏng vấn, chụp hình… cứ gọi là nườm nượp. Quá oách!

Thế là lãnh đạo suốt ngày lo tiếp khách. Tài vụ, lễ tân lo phong bì. Nhà bếp luôn đỏ lửa và sau đó là bao hệ lụy kéo theo. 

Tình cảnh đến nỗi, năm sau, tuy đơn vị có nhiều cố gắng hơn, đạt được thành tích toàn diện hơn. Nhưng khi làm việc, Bí thư, Giám đốc 2 đơn vị trên, cả 2 đều là chỗ thân tình, là bạn bè, cũng phải nói như lạy: “Anh về báo cáo, cho đơn vị tôi xin được Bình Thường…”! 

Chỉ xin được là Bình thường, không điển hình gì cả! Kk

Thế đó, việc công đã vậy. Còn với mỗi cá nhân, sự nổi tiếng, được cộng đồng tôn vinh vì tài năng thì nhiều lắm. Đó là vì họ thực tài và xứng danh. Nhưng cũng có người tài, đức vẹn toàn, họ cũng khiêm tốn, nhún nhường, chứ không hơn hớn vội nhận. Kể cả khi có người nịnh, ví mình như Thái sơn, như là “Đại thi hào”, dù cho vui, cũng nên khiêm tốn chối từ.

Người xưa, giỏi như Khổng Minh, tài như Chu Du, Bàng Thống… Trước thiên hạ, cũng chỉ mong ước bình thường. Mong xong việc, từ quan, về cày cấy, làm thơ. Và chính sự bình thường ấy đã làm cho họ nổi tiếng. Thế mới hay, sự bình thường là mong ước của đa số con người, là thuộc tính nhân cách của mọi kiếp nhân sinh. 

Bởi vậy, tôi rất thích bài thơ “Thường Dân” của Nguyễn Long, và cầu mong sao cho mình được bình thường như mọi người bình thường vậy. Nhưng quả là khó quá. Phải ”vô tư mấy kiếp” mới thành đây? 

Thì đó thôi. Mấy ông thăng quan nhanh, làm giàu nhanh, thành trọc phú quá dễ. Nhưng về làm Thường Dân, để được dân đón nhận, thực khó lắm thay…!

Xin được đăng lại bài thơ của nhà thơ Nguyễn Long hầu các bạn:


“ THƯỜNG DÂN

Đông thì chật, ít thì thưa

Chẳng bao giờ thấy dư thừa thường dân

Quanh năm chân đất đầu trần

Tác tao sau những vũ vần bão giông.


Khi làm cây mác, cây chông

Khi thành biển cả, khi không là gì

Thấp cao thôi có làm chi

Ngàn năm cỏ vẫn xanh rì cỏ thôi.


Ăn của đất, uống của trời

Dốc lòng cởi dạ cho người mình tin

Ồn ào mà vẫn lặng im

Mặc ai mua bán nổi chìm thiệt hơn.


Chỉ mong ấm áo no cơm

Chắt chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành

Hòa vào trời đất mà xanh

Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân.”

NL

Nhà thơ Lê Gái cùng đọc nhé. Với mình, càng đọc , càng ngẫm, lại càng thấm thía. Và bạn nữa, bài thơ hay lắm, phải không các bạn! 

12/6/2024

VV L

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2024

KHÔNG ĐÁY XẬP XOÈ

 















Xập xoè, xập xòe, cứ xập xoè

Ngày xưa vua cấm chẳng ai nghe(1)

Nay dẫu đã xa vài thế kỉ

Tự trở lại đây để xập xoè 

***

Cái xanh, cái đỏ, cái hoa hoe

Ngập khu du lịch, kín vỉa vè 

Lượn lờ nhà nghỉ dăm cô trẻ

Thả rông, không đáy, váy xập xoè

***

Xập xoè, xập xòe hở cả ghe

Một mảnh vải thôi, chẳng đủ che

Ngang nhiên chùa, phủ 

Nhang, hương 

Khấn 

Lố lăng hội nghị... 

Ngán cái phè !

29/5/217

(1) Tháng 6 có chiếu Vua ra

Cấm quần không đáy người ta hải hùng...

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2024

SỰ HỌC CẢ ĐỜI

 











Thế là vào lớp 1 rồi

Từ nay, học suốt cả đời cháu ơi

Chẳng còn được thoải mái chơi 

Điện thoại, Jbat, rồi thời ty vi

Học quanh năm, chẳng hè gì ?

Học cận cả mắt, ngồi lì cả mông 

Học ở trường, học liên thông

Học thêm, học nếm, học không lúc ngừng

Cái sự học, mệt quá chừng

Mà thiên hạ lắm kẻ không nên người

Khoái bằng cấp, học thì lười

Mua quan,  mua ghế... lừa người cái danh

Mong sao cái sự học hành

Học cả nhân cách, văn minh đạo, đời 

Đừng để thiên hạ chê cười

Lắm chữ, vẫn thiếu tình người thiện nhân 

Chúc cháu học tập chuyên cần

Luyện rèn đạt chí: công dân Chuyên, Hồng!

20/11/2020

VIẾT TRONG BỆNH VIỆN

 


Thành Cổ sót lại đến nay

Thọ hơn đồng đội là may lắm rồi

Mộ chung, còn đó bao người

Mình đây còn sống trên đời hưởng vinh

Thất thập, bệnh tật, thương binh

Phúc hơn đồng đội, hy sinh lâu rồi

Họ chưa từng hưởng lộc đời

Cổ Thành, Thạch Hãn... vẫn nơi bạn nằm

***

Bạch Mai, một chuyến cuối năm

Đủ thứ bệnh tật, sức xuân yếu dần

Trong ngày kỷ niệm toàn quân

Càng nhớ tình cảm thuở xuân chiến trường

Hy sinh, để lại yêu thương 

Tình người cuộc sống đời thường khắc ghi !

V V L

(Hình minh họa)

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2024

VÔ ĐỀ

 







Thế là tôi đã gặp em

Để thêm hiểu, để hiểu thêm một người.

Để càng thêm rõ sự đời 

Đồng, thau ai?

Chính vàng mười, em thôi.

Nổi tiếng- em nổi tiếng rồi.

Chức quyền, sao, vạch… từ thời tử sinh.

Bút lực, đổ quán, siêu đình…

Còn gì phải đánh bóng mình nữa đâu ?

Mấy ai thơ phú mà giàu ?

Đa đoan, tài sắc khổ đau với nghề 

Bởi chăng, vì nỗi đam mê.

Mà em bất chấp theo nghề văn chương! 

Thương em, ngẫm lại càng thương.

Mong em thoả nguyện con đường em theo ! 

21/5

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2024

LẠI VỀ SẦM SƠN

 






Thế là lại về Sầm Sơn

Biển xưa, giờ đã vui hơn thuở nào

Chẳng còn bức xúc, ồn ào

Bình yên, thuyền thúng hến hào bám bao

FLC những lầu cao

Người xe tấp nập ra vào đua chen

Biển vừa như lạ như quen

Phô bày với những trắng đen cuộc đời

***

Bạn bè công tác một thời

Mỗi năm an dưỡng nghỉ ngơi một lần 

Nhưng người thân cũ thưa dần

Bùi ngùi trong dạ có phần kém vui

Nỗi niềm đầy ắp chẳng nguôi

Riêng tư hồn gửi về nơi quê nhà

20/5/2017

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2024

SAY CÙNG ĐẢO NGỌC












Phú Quốc nổi giữa trùng khơi.

Xa trông biển nối với trời quê ta

Đã từng bao nỗi can qua.

Đảo xanh đỏ máu ông cha những ngày

Dương Đông, An Thới còn đây

"Cây Dừa" - Lao ngục chất đầy hờn căn

***

Từ ngày giải phóng miền Nam

Xứng danh Đảo Ngọc, Kiền Giang quê nhà

Đất trời biên đảo của ta

Tự do vào lộng, khơi xa mặc lòng

Ta về vui với Dương Đông

Bấi Dài lặng sóng, biên trong yên lành

Vườn Quốc Gia ngút ngàn xanh

Tòà Thánh, Dinh Cậu, Suối Tranh, Bãi Vòng..

Sôi động nhịp sống Dương Đông

Cầu Tàu với Cảng Hàng không tháng ngày

***

Lên thuyền câu mực đêm nay

Mà lòng bịn rịn chén đầy chén vơi

Ngày mai xa Đảo Ngọc rồi

Nhớ thương xin được mềm môi rượu này

Biển trời, mây nước cùng say

Cầm tay lưu luyến hẹn ngày lại ra

VVL