ĐỢI ĐẾN NGHÌN NĂM
Sao em không về dự lễ hội cùng anh
Chín trăm chín mươi năm
Quê mình xưng danh Thanh Hoá.
Bạn bè chung vui, khách quen, khách lạ
Riêng em phương trời nào, sao cứ lặng im...
***
Lặng lẽ ra đi..
Tăm cá, bóng chim ?
Giờ ở xứ người, chắc lòng da diết nhớ
Nhớ phố, nhớ quê, nhớ hồ Đồng Chiệc
Nhớ những tiệc tùng, đâu kém tiệc ngàn năm ?
Không ồn ào...
Quỳnh cứ nở về đêm
Kiếp hương sắc, hồng nhan... đời ngắn ngủi
Đêm nở, sáng tàn... chuyện xưa muôn thuở
Chỉ thương người ở lại, nhớ khôn nguôi
Lệ ướt hoa đăng, đêm mưa gió dập vùi
***
Em sẽ về thôi...
Đợi mọi việc ngoai nguôi
Nhanh như chớp, vài năm mùa Đại hội
Nếu còn thương, mong anh ráng đợi
Một ngàn năm ... khi khai hội - em về(*)
5/2019
(*)Kỷ niệm 1 ngàn năm danh xưng
Ở ĐÂU MỘT ĐOÁ HOA QUỲNH
"Anh đi tìm em, em ở đâu"?
Lang thang, bơ vơ
Hay đã ẩn yên, nơi chốn cậy nhờ ?
Bông hoa trắng, cứ phải đêm mới nở !
Mặc ai người, nhớ đến ngẫn ngơ…
***
Anh đi tìm em, em ở đâu?
Những lúc này ta cần có nhau!
Dẫu đêm nở, sáng tàn, ngắn ngủi
Lẫn trốn đời, oan trái càng đau …
***
Anh đi tìm em, em ở đâu
Đóa Quỳnh kia trinh trắng một màu
Em đẹp xinh, phải đâu là tội lỗi…
Đóa hoa tươi
Ai nỡ dập vùi trong buồn tủi
Liễu yếu, đào thơ...
Chồi non mai sau, lớn lên trong cay đắng, nghi ngờ…
***
Bung nở đi em.
Sao cứ phải mười giờ ?
Có chăng nữa, mình làm mình chịu.
Cho hai năm rõ mười
Kẻ cơ hội còn cớ gì để nói.
Khỏi để bao người chịu hệ lụy theo?
***
Cuối thu rồi… như lá úa hanh heo
Đông chẳng đợi… cái lá treo lơ lửng
Sao em cứ phải đợi đêm về mới nở?
Cho trái tim anh cứ khắc khoải mong chờ
Cứ bung nở đi…
Quỳnh em ơi.
Không đợi đến Mười giờ!
18/9/2023
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét