Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

CHÙM THƠ VỀ SẦM SƠN














1/ SẦM SƠN KHÔNG CÓ EM
Mây trời lộng gió Sầm Sơn
Biển xanh sóng vẫn dập dồn ngày đêm
Lầu xưa, phòng cũ, gối mềm
Càng buồn bởi lẽ vắng em đêm này
Rượu tràn, uống mãi chẳng say
Cố quên - Lại thức dậy đây nỗi niềm
Ghen hờn làm khổ con tim
Còn thương sao chẳng đến tìm gặp nhau
Bờ xa, sóng nhớ bạc đầu
Em xa, để lại nỗi sầu riêng anh
Sầm Sơn 6/5/214




2/ HÒN TRỐNG MÁI
Sầm Sơn bãi biển trải dài
Sóng xô bờ cát, sớm mai nắng tràn
Núi kia Trường Lệ ngút ngàn
Ngày xưa nước mắt chứa chan Tiên nàng
Là con gái của Ngọc Hoàng
Bị tội đầy xuống trần gian làm Cò
Gặp chàng Ngư Phủ đi qua
Đem về nuôi để cho vui cửa nhà
Mấy năm hết hạn đày xa
Nàng cùng Ngư Phủ mặn mà nên duyên
Chẳng màng bổng lộc bạc tiền
Càng không ham chức tham quyền thế gian
Được tấu trình của các quan
Ngọc Hoàng giận lắm băt mang về trời
Yêu nhau chung thuỷ một đời
Xin được hoá đá không rời xa nhau
Trống- Mái - Hạnh Phúc- Nỗi Đau
Tình yêu mãi mãi đời sau lưu truyền .
  7/5/214












3/ VỀ LẠI SẦM SƠN
Lâu ngày về lại Sầm Sơn
Nghe như biển cũng giận hờn trách ta
Mấy năm biền biệt đi xa
Bể dâu, quen cũng hoá ra lạ  rồi
Lối xưa giờ rộng làn đôi
Phố đông tấp nập dòng người ngược xuôi
Nhà cao với đến tận trời
Bãi biễn như hội, xa khơi đầy thuyền
Trống Mái, Độc Cước, Cô Tiên
Danh lam Trường Lệ về miền tâm linh
"Sầm Sơn thân thiện chân tình
Sức khoẻ, hội nhập, văn minh bạn bè "
Xin đừng trách nữa em nghe
Năm sau đúng  hẹn ta về Sầm Sơn
      6/5/214

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

XUÂN ĐẾN MUỘN MÀNG























Như mọi năm, cứ đầu tháng Chạp là mình bứt lá và tưới nước cho mai nở đón Xuân
Năm nay ai dè hai đợt rét Đại hàn trước Tết, làm cháy hết lộc và nụ mai. Tưởng chết hết cây, nhưng nhờ sức Xuân trỗi dậy trong từng thớ gỗ, cành cây, mai nhà mình lại đâm chồi nở hoa, dẫu Xuân có muộn màng nhưng vẫn muôn vàn yêu thương, vẫn căng đầy nhựa sống :

XUÂN ĐẾN MUỘN MÀNG
Trước Tết rét hại kéo dài
Hoa đào cùng với hoa mai ngậm đài
Hôm nay đã Rằm tháng hai
Nhớ Xuân nên bỗng cây mai nở vàng
Nào như Đông ở phương Nam
Cuối năm vẫn cứ trang trang nắng tràn
Miền Bắc mưa rét đại hàn
Héo hon cháy cả muôn vàn loài hoa...
Để giờ đã sắp tháng Ba
Tái Xuân
Lộc biếc
Nhà ta Mai vàng !
23/3/216

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

KHỞI ĐẦU TỪ ĐÂY






















(KN50 năm thành lập trường)
Da mồi, tóc ngã màu sương
Hôm nay về lại mái trường tuổi thơ
Lặng nhìn, dạ những ngẫn ngơ
Bao năm mong ước bây giờ là đây
Mái trường càng ngắm càng say
Công bao thế hệ các thầy các cô
Cũng như lớp lớp học trò
Cùng toàn xã hội chăm lo tháng ngày
Từ khi xa bạn, xa thầy
Niềm mong dấu kín lòng này đến nay
Năm Mươi Năm để giờ đây
Đất lành mỏi cánh chim bay tìm về
Dẫu còn bao nỗi bộn bề
Kẻ gần, người phải sống quê hương người
Nhưng lòng vẫn nhớ khôn nguôi
Thầy cô, trường lớp một thời bên nhau
Mái trường lớp trước người sau
Trưởng thành tất cả khởi đầu là đây.
  7/11/2015

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

NGHỊCH LÝ CỦA THỜI ĐẠI CHÚNG TA


   















- Chúng ta có những tòa nhà cao hơn, nhưng tính cách những người cư ngụ trong đó thì lại nhỏ hơn; Những con đường cao tốc rộng hơn, nhưng quan điểm của con người thì lại hẹp hòi hơn.
- Chúng ta chi dùng nhiều hơn, nhưng lại sở hữu ít hơn; Chúng ta mua sắm nhiều hơn nhưng thụ hưởng thì lại ít hơn.
- Chúng ta có những căn hộ to hơn, nhưng gia đình thì lại nhỏ hơn; Nhiều tiện nghi hơn, nhưng lại ít thời gian hơn.
- Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn, nhưng lại kém ý thức hơn; Nhiều kiến thức hơn, nhưng lại kém suy xét hơn; Nhiều chuyên gia hơn nhưng cũng lắm vấn nạn hơn; Nhiều thuốc men, nhưng lại kém sức khỏe hơn.
- Chúng ta uống quá nhiều, hút quá mức, chi quá lố, cười quá ít, lái xe quá nhanh, giận quá mau, thức quá muộn, dậy quá mệt, đọc quá ít, xem ti-vi quá nhiều.
- Chúng ta tăng số của cải, nhưng lại giảm những giá trị của bản thân mình đi.
- Chúng ta nói quá nhiều, yêu quá ít và ghét quá thường xuyên. Chúng ta học cách kiếm sống chứ không phải là xây dựng cuộc sống.
- Chúng ta chỉ biết chồng chất thêm mỗi năm vào cuộc đời, mà chẳng biết bổ sung cuộc đời vào mỗi năm.
- Chúng ta đã đi lên mặt trăng và quay trở về, nhưng lại cảm thấy phiền hà khi băng qua đường để gặp người hàng xóm mới dọn đến.
- Chúng ta đã chinh phục không gian bên ngoài là vũ trụ, chứ không phải là không gian bên trong.
- Chúng ta đã làm những việc to lớn hơn, chứ không phải là tốt hơn. Chúng ta làm trong sạch không khí, nhưng lại gây ô nhiễm tâm hồn của nhau.
- Chúng ta đã phân tách được hạt nhân nguyên tử, chứ không hề động đến óc thành kiến của mình.
- Chúng ta viết lách nhiều hơn, nhưng học hành thì ít hơn. Chúng ta dự tính nhiều hơn, nhưng thực hiện thì ít hơn. Chúng ta chỉ biết vội vã, mà không biết chờ đợi.
- Chúng ta có thu nhập cao hơn, nhưng đạo đức thì lại thấp hơn. Chúng ta có nhiều thức ăn hơn, nhưng vẫn không giảm bớt được những cơn đói.
- Chúng ta có nhiều máy tính hơn để lưu trữ nhiều thông tin hơn, để có thể cung cấp nhiều bản sao hơn bao giờ hết, nhưng chúng ta lại ít liên lạc với nhau hơn.
- Chúng ta trở nên thừa về số lượng, nhưng lại quá thiếu về chất lượng.
- Đây là thời của thức ăn nhanh(fast-food ) nhưng tiêu hóa thì chậm; Lưng dài thêm mà chí thì ngắn đi; Lợi nhuận quá cao nhưng các mối quan hệ với nhau thì hời hợt vô cùng.
- Chúng ta có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, nhưng ít thú vui lành mạnh hơn; Nhiều món ăn hơn, nhưng toàn là những thứ kém dinh dưỡng hơn.
- Đây là thời của hòa bình thế giới, nhưng nội chiến thì triền miên.
- Đây là thời có tới hai nguồn thu nhập từ cả hai vợ chồng trong gia đình, nhưng ly dị thì nhiều hơn; Thời của những căn nhà sang trọng, nhưng tổ ấm thì lại tan vỡ.
- Đây là thời của những chuyến du hí chớp nhoáng, của những loại khăn vệ sinh dùng một lần rồi bỏ, của sự buông trôi đạo đức, của những chỗ dừng lại qua một đêm dọc đường, của những cơ thể béo phí và của những loại thuốc để kích thích, để an thần, và để... giết người !
V V L St

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

TRANG LỨA BẠN TÔI









Bạn tôi cùng trường phổ thông
Thời giăc Mỹ ném bom
Chân đất, mũ rơm đi học
Thương nhớ miền Nam
Lòng như lửa đốt
Có đứa khai tăng tuổi
Mong đuợc xung phong nhập ngũ lên đường
Phơi phới trong lòng
Đi chiến trường
mà vui hân hoan
Đứa không được đi
Lệ tràn mi
Thương bạn
Bâng khuâng suốt cả học kì...
* * *
Thời hoà bình, thôi làm chiến sĩ
Hầu hết bạn tôi, về đời thường giãn dị
Gian khổ
trường đời
đạn bom...
Luyện tôi thành "đồng chí"
Một số thành danh...
Nhưng có kẻ chính trị thành cơ hội
Xưa kia 
Khi bạn bè lớp lớp vào bộ đội
Xẻ dọc Trường sơn chung bước quân hành
Thì có kẻ mấy chục năm qua
Mặc ai Đảng, Đoàn 
Riêng mình toan tính bản thân 
Gà cồ. Ăn quẩn cối xay mà giàu có 
Lại có kẻ nịnh hay 
Ma lanh mà thành lãnh đạo
Có chức quyền cao
Quên bạn bè thuở nào hàn vi Nam tiến
Lại có kẻ mang danh "đảng viên"
Một thời từng là lính chiến
Làm nô lệ bạc tiền
Quên nghĩa tình nhân dân
Quên chính mình là lính
Ngoãnh mặt làm thinh
khi bạn mình gặp khó
Sống lo kéo cánh kéo bè
Nhóm lợi ích, tranh dành cái ghế ...
* * *
Ôi cuộc đời là thế
Giữ được lương tâm
đâu dễ giữa thương trường
Dù cùng một quê hương
Cùng câu thầy dạy :
"Chết đứng, hơn sống quỳ"
Nhưng chức quyền, bạc tiền 
Đạo nghĩa chẵng còn chi
Bị ma đưa đường
quỉ dẫn lối đi...
Tự đánh mất mình,
mất tình đồng chí
Sống đã bị người đời khinh bỉ
Khi về bên kia
Gặp linh hồn liệt sĩ
Họ sẽ nói gì ...?
22/ Tháng 12/211

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

TU LÀ CÕI PHÚC

























Đầu năm về Huyện Nghi Xuân
Tâm nhang một nén kính dâng thi hào
Tiên Điền nắng ấm trời cao
Dòng Lam thao thức, nôn nao núi Hồng
Câu thơ lắng đọng cõi lòng
Nỗi niềm Kim Trọng, long đong thân Kiều
Thuơng đời Từ Hải bao nhiêu
Căm Hồ Tôn Hiến gây điều bất nhân
Mối tình chàng Trọng, nàng Vân
Duyên em, phận chị muôn phần đắng cay.
"Chữ trinh còn lại chút này
Chẵng cầm cho vững, lại rày cho tan"
Người đi, thơ để nhân gian
Trăm năm bia miệng luận bàn mà soi
***
Đầu xuân viếng Cụ, mượn lời
"Tu là cõi phúc, tình thời dây oan".
               8/1/2014
   Xuân Giáp Ngọ trên quê Nguyễn Du

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

CHA ĐI HOẢ TUYẾN



















(KN về cha kính yêu)
Tháng Năm
Nhớ nôn nao kỷ niệm
Ngày Cha đi hoả tuyến
Phục vụ chiến dịch Điện Biên
Hôm lên đường
Cha lúi húi cả đêm
Đôi quang gánh, mấy sợi mây Cha bện
Hai thúng gạo đầy
cứ đặt xuống nâng lên

***
Trong làng, Cha là người có xe đạp đầu tiên
Chiếc Stac linh không gác dbu, dxenl
Không phanh, chuông, trần truồng đôi bánh.
Cha quý lắm, đầy tự hào kiêu hãnh
(Mà xe trong nhà, cốt dành để cho oai
Nào ít tiền đâu, khi đó cả gia tài)
Mai đi chiến dịch dài
Thồ bằng xe?
Hay hai vai quang gánh?
Cha vào ra
sờ vành, nắn bánh
Băn khoăn
Đôi mắt đăm chiêu:
"Chở bằng xe chắc chắn sẽ được nhiều...
Nhưng..."
Thế rồi...
Cha mang chiếc xe theo
Cùng đoàn dân công ra tiền tuyến
Đi dọc biên giới Việt Lào
Thồ gạo đến Điện Biên
Con cún Vàng chạy theo trước tiên
Quát cho về vẫn không nghe lời chủ
Đêm Mai Châu
ngủ quanh đống lửa
Cún Vàng sủa vang, đánh thức cả đoàn
Có động.
Rừng khuya
Tiếng hổ gầm vang
Nhưng gần sáng Vàng không sủa nữa
Còn lại vết hổ vồ,
đỏ vệt máu loang...
***
Mùng 7 tháng 5
Điện Biên giải phóng
Cha về
Chân tập tểnh
Tay không
(Xe bị bom nằm lại dưới sông)
Toàn thắng vui chung
Buồn riêng mất xe
Cha dấu tận đáy lòng
***
20 năm, sau ngày cha mất
40 năm ngày chiến thắng Điện Biên
Thực hiện "Pháp lệnh người có công" trong kháng chiến
Mẹ làm hồ sơ đầu tiên
Thủ tục khó như là đi hoả tuyến
Rồi Cha được khen Huy chương
Kèm Chín trăm ngàn tiền thưởng...
Dành tiền, Mẹ mua một "Phượng Hoàng xích hộp"
Làm móc treo lên tường
Thắp nén hương kính cáo...
Thương Cha bao nhiêu
Càng thương nhiều người có công trong Kháng chiến
Cống hiến thật
Nhưng không cần thưởng
Đâu như kẻ"chạy chất độc da cam"
Thương tật giả"
Tham lam mà được hưởng?
***
Quê hương
Phố phường
Giờ xe máy ào ào
Lại nhớ ngày nào
Xe đạp cùng Cha ra hoả tuyến
   29/4/14