Tưởng chừng mưa mãi không thôi.
Hôm nay chắc chán. Nên trời nắng lên.
Xanh cao, như có cao thêm.
Chân trời gần, cũng nên miền bao la.
Niềm vui thiên, địa thuận hoà.
Hết mưa, tan bão… thế là nắng thôi.
Cam lai- ngày mới đến rồi.
Qua cơn bỉ cực- trên môi nụ cười.
Khắc phục hậu quả nhiều nơi
Nặng nề nên phải có thời gian thôi
Ngẫm ra: đã kiếp con người.
Khổ hết-Tất yếu lẽ đời lại vui (*)
24/9 ngày nắng hửng
(*) Ý thơ Bác: “ Hết khổ là vui, vốn lẽ đời”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét