Thứ Năm, 1 tháng 2, 2024

THƯƠNG ÔNG XE BỊ VẶT GƯƠNG

 


(Tết về Nhại thơ cụ Nguyễn Khuyến)

Tết đến, xe ông nó vặt gương 

Còn dọa chặn ông, đánh giữa đường!

Quê hương, đồng chí, sao tệ nhỉ ?

Nhân, quả… chỉ dành kẻ bất lương 

Thị trường hàng hóa mua và bán

Hết hàng, tiền ẵm, định  hóa lươn

Bốn phương ba mất, còn phương giữ ( 1)

Sòng phẳng cớ sao lại gạt lường?

***
Mấy anh “tài mọn, chốn quan trường”
Muốn mua chiếc ghế để oai ương
Ai ngờ xôi hỏng, tiền ông quỵt
Giận quá, hóa khùng…ngẫm 
lại thương...!
***
Đã là mua bán kiều thị trường 
Ông cầm tiền rồi! Sao gian thương?
Hàng ông không bán, tiền ông quỵt 
Năm hết, Tết rồi…
Nghĩ càng thương !
     7/2/2016
30/12Bính Thân
(*) Ông nói “ Tôi mua xe do dành dụm lương”
Nhưng dù sao việc cũng đã qua
“Thôi cũng đừng nên la lối nữa
Kẻo mang tiếng dại với phường ngông”

MỜI ĐỌC THÊM
HỎI THĂM TUẦN PHỦ BỊ CƯỚP
(Nguyễn Khuyến)
Tôi nghe kẻ cướp nó lèn ông
Nó lại lôi ông đến giữa đồng
Lấy của đánh người quân tệ nhỉ !
Thân già da cóc có đau không ?
Bây giờ mới sẽ sầy da trán
Ngày trước đi đâu mất mảy lông
Thôi cũng đừng nên ki cóp nữa
Kẻo mang tiếng dại với phường ngông !
***
Nguyễn Khuyến
Ông thăm, tôi cũng giã ơn ông
Nó có lôi tôi đến giữa đồng
Cũng tưởng thu vun phòng lúc thiếu
Nào ngờ kí cóp lại như không
Gớm cho những kẻ đen tai mắt
Chẳng nể ông già tóc bạc lông
Ông hỏi thăm tôi, tôi biết vậy
Thương ông tuổi tác, cháu thời ngông .

(*)Bài này nhà thơ gửi cho ông Tuần phủ Đích, là bạn học, người làng Thiên Khoán thuộc huyện Bình Lục (Nam Hà). Ông Đích vốn có tiếng keo kiết bủn xỉn đối với bạn bè, do đó thường bị nhà thơ giễu cợt đả kích luôn. Về sau ông Đích dược bổ làm ngự sử ở Kinh, lại hiềm khích riêng với nhà thơ. Lúc ông Đích hưu quan về nhà, chỉ lo chí thú làm giàu, rồi bị mất cướp . Nhân đó nhà thơ gửi bài này hỏi thăm . Ông Đích cũng có
 bài họa lại:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét