Thứ Năm, 20 tháng 5, 2021

TAM ĐẢO- THÁC BẠC

 












Lên cùng Tam Đảo ngày này

Một vùng yên ả cỏ cây mát lành

Su su bát ngát màu xanh

Ong mật quấn quýt lá, cành, chen hoa

Cái nắng chẳng còn chói lòa

Đất trời, vạn vật như là hồi sinh

Thác Bạc phong cảnh hữu tình

Ngày hè Tam Đảo chúng mình bên nhau .

   2012

Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2021

PHỐ MƯA

 














Trắng trời, tầm tả mưa rơi

Lặng bên cửa sổ, trông vời phương xa

Mưa dăng, cửa kính nhạt nhoà 

Con đường ướt lệ, người qua vội vàng

Bến buồn, vắng chuyến đò ngang

Quán buồn, thưa khách, ghế bàn chỏng trơ

Phố buồn, ngập dưới mưa mờ

Người buồn, vắng bạn thẩn thờ ngắm mưa

27/4/2017

TÀN MỘT CUỘC CHƠI












Thế là tàn một cuộc chơi 

Từ nay bướm lả ong lơi mặc lòng

Hết rồi những nhớ cùng mong

Đêm ba ngày bảy, chẳng không buổi nào

Tiền đồn đối thủ nốc ao

Bách chiến bách thắng trận nào cũng phê 

Bây giờ thất bại ê chề

Nhìn ruồi, ước khỏe, ta thề chẳng tha

Thêm Xuân, thêm tuổi thêm già

Cờ tàn, bại tướng ngồi mà ước ao ...

      U70

  Giã từ vũ khí


AI CÒN KHOÁI HƠN















Sáng dậy tất bật đủ đường

Chuẩn bị đưa cháu đến trường mầm non

Liều chẳng được với cháu con

Nhiệm vụ tài xế xe ôm sáng này

Cuối tuần nghỉ học 2 ngày

Cháu thì mừng một, ông đây khoái mười

Hai ngày cháu được vui chơi

Hai ngày ông được thảnh thơi an nhàn

Chẳng phải tất bật vội vàng

Ngủ dậy thật muộn, trong màn lướt FAY 

Hỏi rằng : ai khoái nhất đây ?

Ông hay là cháu, giải bày thử coi ? Kk !

17/2/2017 


ĐỪNG TƯỞNG ĐỎ LÀ CHÍN












Mùa vú sữa, chín tím cây

Của thật, giá rẻ, bán đầy làng quê

Căng mọng, tươi rói mua về

“Rau sâu, đầu chấy”.... hả hê chuyến này

Vô tư, cứ thế chén ngay

Bỗng thấy ngọ ngoạy, bám dầy mép râu

Ối trời! Dòi quả trắng phau

Lúc nha, lúc nhúc, thi nhau nó bò

Nôn oẹ, khạc nhổ, vãi ho...

Ngon mồm mỗi tí, sự lo hãi hùng 

Bên ngoài, đẹp, nhưng nội dung ?

Bên trong sâu ruỗng, chẳng dùng được đâu

Tổ tiên dạy đã từ lâu

Xem vỏ, xanh, đỏ... lòng thau hay vàng

Tri nhân, tri diện đàng hoàng

Cẩn thận, tìm hiểu, rõ ràng tài, tâm !

Duyên se, mong chớ có nhầm

Kẻo dăm năm tiếc, ôm cầm thuyền ai !

19/4/2021



KHOE CÙNG THIÊN HẠ








Tín hiệu giao thông đã lắp rồi

Ngã tư 

Xanh, đỏ có hẵn hoi

Tần ngần anh lái xưa nay

Lạ

Ngỡ ngàng cô bác ngó ngơi

Coi

Tác xi mọi bữa nghênh ngang 

Đứng

Giờ hổng dám đâu

Sợ tuýt còi

Thị trấn quê tôi đang đổi mới

Xin mời bạn hữu ghé đây

Chơi

           29/4/2016

   Ngã tư lắp tín hiệu GT

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2021

CẢ LÀNG ĂN THỊT



Những năm 70 của thế kỉ trước, thôn quê miền Bắc đều vào hợp tác xã hết. Và tất nhiên, mọi thứ, cái gì cũng là của Hợp tác xã… Ruộng đất, cày, bừa, trâu, bò, tư liệu sản xuất... kể cả lao động... Tất cả là của Hợp tác xã (HTX). “Hợp tác là nhà, xã viên là chủ“ mà, và trên hết, đại diện làm chủ chính là Ban quản trị( BQT) và mô hình này, thời gian đầu, cơ bản có nhiều ưu điểm và tạo nên sức mạnh góp phần tạo nên chiến thắng vĩ đại của dân tộc. 

Quay lại chuyện tư liệu sản xuất của HTX, mà trong đó chuyện con trâu là hệ trọng, là chuyện tày trời. Muốn bán trâu bò, bê nghé, thay tên, đổi chủ hay giết mổ đều do BQT quyết. Do đó, lâu lâu khi BQT thèm thịt, hay nhân có sự kiện nào đó, là họ tìm cách giết"bạn của nhà nông", để đã cơn thèm, dù con trâu, con bò, bê nghé đó đang khỏe mạnh. Tất nhiên, thường dân chỉ biết đứng dòm, ngửi mùi thịt nấu thơm lừng, từ nơi cán bộ họp bay ra, hưởng hương hoa, mà thèm nhỏ dãi. Thời buổi gạo châu, củi quế, nông dân mà đòi ăn thịt trâu, chỉ có trong mơ !

Một lần ở thôn Mai, thuộc một xã Định. Con trâu mộng nhà ông Ba, không may, bị đá núi làm sớt da chân, bước đi vốn vòng kiềng, giờ thêm khập khiễng. Mà què thì làm sao đi cày. Cái cớ rõ như ban ngày để BQT có lý do, quyết cho trâu lên thớt. Gia chủ khỏi nuôi trâu, đỡ vất vả nhé. BQT thì thay mặt, đại diện cho xã viên hưởng thụ. Thật là lưỡng lợi đôi đường. Ai mà kêu: “Chỉ dân là thiệt, là không còn bạn trâu để nuôi, không còn công điểm chăm sóc, không được công cày bừa. Từ nay, không còn đít trâu ỉa ra, để làm “nghĩa vụ nộp phân” bón ruộng cho hợp tác theo định mức. Và trâu chết, đến miếng thịt, hay miếng da dai, chắc chắn cũng chả đến phần gia chủ, mặc dù sớm tối nuôi trâu”. Quả là họ không hiểu gì về cơ chế! Dân làng nghe tin, tranh thủ tạt qua nhòm cái. Dần dần tụ tập đông người, chặt cứng cả sân nhà  ông Ba. No thì cứ chuyện ấy nói. Đói thì kể chuyện ăn…  Xưa nay vốn thế mà. Và chuyện về trâu cứ là như pháo nổ. Bổng nghe tiếng ai nói lớn 

-Ta thịt trâu chia nhau đi. Họ đến là mất trắng ... Của mình chăn dắt, nuôi nấng mà chịu nhịn thèm à!

Mọi người cười ồ, coi là chuyện vui. Ngoái nhìn, té ra là ông Ca, một bợm rượu có tiếng, thường ngày lười đi làm ngoài đồng, vin ốm đau, tránh nắng cầu rợp, để làm việc nhẹ trong nhà. 

Thế nhưng đám đông nhiều tiếng nhao nhao, đồng tình 

-Đúng đó, thịt đi, thịt chia cho cả làng đi...

Một thanh niên, nhanh nhẹn dắt trâu ra khỏi nhà ông Ba, buộc ngay tại ngã ba làng, “nơi trời, đất không là của ai cả...”. Rồi thì việc gì đến tất đến. Con trâu bị ai đó đập hòn đá to tướng vào đầu, ngã quay đơ, mép sùi bọt trắng như bọt xà phòng. 

Đám đông đang náo động, bỗng lặng như tờ. Trâu chết đâu dễ hết chuyện. Ấy là nó bị tai biến đấy chứ … Phải báo cáo trên thôi. Mà cán bộ thôn, hàng ngày đông đủ thế, giờ bỗng đi đâu hết. Cuối cùng thì chỉ mình con trâu bị giết. Thịt, da, lòng ruột, xương cốt... chia đều cả làng, ai ai cũng có phần. Làng cứ vui như Tết !

Thịt trâu xào hành, nước mắm, gừng tỏi, thơm nức cả làng, ai cũng hoan hỉ. Gia đình ông Ca cũng bình đẳng như mọi người, mặc dù ông là người đầu trò, là một tay đao phủ... 

Khi rượu vẫn còn ngà ngà, ông bỗng nghĩ đến trách nhiệm của mình mà sợ: "Nếu BQT cho Công an, Kiểm soát đến điều tra thì sao nhỉ" ? Lộ ra có mà tù...

Thế là ông vội đi đến từng nhà, rỉ tai mọi người. Chẳng hiểu họ trao đổi gì, chỉ nghe câu cuối...”Cứ thế, cứ thế nhé ...! Mà thật ra, khi thịt đã ngấm chân răng, thì nói năng chi nữa?

Ngay chiều đó, BQT, Công an, Kiểm soát HTX rầm rộ kéo về. 

Sân đình chặt ních người.... Nữ nhi, nam phụ, lão ấu, đều được mời làm nghĩa vụ công dân và chung qui chỉ mấy câu hỏi và trả lời, quanh vụ trâu chết, mà chưa hết chuyện : 

-Ai làm thịt? 

- Cả làng làm thịt

-Ai cầm dao ?

- Cả làng cầm dao

-Ai chọc tiết ?

- Cả làng chọc tiết 

-Ai ăn thịt ?

- Cả làng ăn thịt.

Kha ! Kha. Thế là  BQT chịu thua, hậm hực ra về, không ai tiễn !

Khi ấy đang tập trung cho công cuộc chống Mỹ. Ai cũng tưởng chuyện tày đình này, để lâu hoá bùn, dù trời hay vua cũng thua cả làng. 

Thế nhưng, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi, và cái gì đến sẽ phải đến. Nghe đâu, sau này ông Ca bị qui "Tội phá hoại tài sản tập thể" và chịu truy cứu trách nhiệm hình sự. Thật là đòn đau nhớ đời. 

Duy chỉ một điều lạ là, đi tù mà ông và gia đình ông đều được dân làng yêu mến kính trọng. Không bị dân khinh miệt như mấy ông quan cổ cồn, tham nhũng, bị vào lò như hiện nay. 

Riêng dân làng Mai khi ấy được bữa thịt trâu ngon. Mà “miếng ngon thì nhớ lâu. Đòn đau thì nhớ đời…”. Nhưng họ không bị đòn và vẫn bình an cho đến bây giờ.

 22/4/2017