Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

SỰ LỰA CHỌN CUỐI CÙNG










Đất nước này đã hơn 4 ngàn năm
Từ thuở Cha Lạc Long Quân- Mẹ Âu Cơ
dẫn đàn con lên ngàn, xuống biển
Đi mở cõi, đảo xa nào chẳng đến
Gìn giữ biên thuỳ mòn đá núi in chân


Lưng tựa Trường Sơn
mắt dõi biển đông
Ngăn bão giông
Chống giặc tràn phương Bắc
Dựng, giữ nước 
bốn ngàn năm oanh liệt
Diên Hồng núi sông tiếng"Sát Thát "lưu truyền
Lãnh thổ là thiêng liêng.
Lãnh hải chủ quyền, giặc kia không thể chiếm
Biên giới núi cao hay trùng khơi sóng vỗ
Đổ máu bao đời chống giặc xâm lăng
Ta vẫn Việt Nam
đạo lý, nhân văn
"Lấy trí nhân thay cường bạo "
Đối thoại, khoan dung
hoà hảo với láng giềng
***
Trời biển của ta
giặc cuồng điên đến chiếm
Khiêu khích hàng ngày
Mình một nhịn
mong được chín điều hay
Bởi hiểu lắm
đạn bom là máu chảy
Nhưng giặc kia
chúng nào có thấy
Lấy thịt đè người
cậy nước lớn xuống tay
Đặt giàn khoan.
Đánh đập ngư dân
cướp cá, phá thuyền...
Tham vọng chiếm Biển Đông
coi thường cộng đồng Quốc tế
Con giun xéo lắm cũng quằn
Mọi sự vật sức chịu đều giới hạn
Ta muốn hoà bình
giặc kia dùng súng đạn
Chúng đang ép ta 
đến sự lựa chọn cuối cùng .
Ngày 6/6/2014

CHÁU TÔI BỊ MỆT
















Sáng còn vui vẻ, chịu chơi
Gần trưa buồn thỉu, cháu tôi bệnh rồi
Cái miệng giờ chẳng chịu cười
Chân tay lạnh giá, mồ hôi ướt đầu
Bế ru nào có vui đâu
Cứ ấm ức khóc, đặt đâu chịu nằm
Lười bú, biếng chẳng chịu ăn
Người nóng hầm hập, nhiều lần sốt cao
Nhìn cháu ruột sót như bào
Ông những lo lắng, lòng bao nỗi niềm
Bác Cả thức trắng cả đêm
Luôn tay nước ấm, khăn mềm đắp lau
Bố mẹ, bà nội thay nhau
Thức chăm cho cháu, cầu mau bệnh lành
Gần xa chia sớt ân tình
Động viên, thăm hỏi khi mình ốm đau
"Cháu bà nội -Tội ai đâu"
Người dưng còn giúp đỡ nhau nữa là
Ơn trời, cơn sốt đã qua
Môi hồng lại nở nụ hoa trong ngần
Giúp đỡ con, cháu một phần
Tâm mới thanh thản như là thần tiên
      18/6/2014

MONG ƯỚC TUỔI GIÀ













Xa quê ra ở phố phường
Lãng quên một nắng hai suơng ruộng đồng
Bên con, bên cháu quây quần
Gìa nay dạ bổng bồn chồn lạ sao ?
Nhớ giếng nước nhớ bờ ao
Thị thành chán cảnh ồn ào bon chen
Suốt ngày người xe như nêm
Bước chân khỏi cửa sợ quên lối về
Thêm nhớ bè bạn ở quê
Nhớ con đuờng nhỏ, bờ đê, cánh đồng
Nhớ giếng nước, nhớ dòng sông
Trưa hè tiếng võng say nồng yêu thương
Nhớ rau má, nhớ cà tương
Phồn hoa càng nhớ đời thường chân quê
Nỗi lòng đau đáu mong về
Cả trong giấc ngủ cũng mê quê nhà
Phải chăng khi đã xế tà
Cố hương, ai cũng như ta nỗi niềm.
   8/6/2014

CHỔNG MÔNG CHO TRỜI












Nắng rồi, đền, phủ càng đông
Cầu an, cầu lộc, chen không lối vào
Quê nhà ruộng thấp, đồng cao
Cần nước, cần mạ, nơi nào cũng trông
Chẳng hương thơm, chẳng rượu nồng
Nông dân đi cấy chổng mông cho trời
      6/1/ Bính Thân

QUEN DẦN













Phố tôi nay mắt quen dần
Tóc hoe, ngực hở, cái quần cộc hoa
Cái áo chỉ mặc gọi là
Đôi môi đỏ chót như màu cà chua
Ở đâu họ đến diễn trò
Thích ham của lạ, ông già cũng xiêu
Nhà trọ giờ mọc lên nhiều
Lượn lờ góc phố sớm chiều tiểu yêu
Dân tôi quen cảnh này nhiều
Chỉ nhà quản lí ra điều chẳng hay
      6/1 Bính Thân

VUI THẾ ĐỦ RỒI


















Đã qua cái Tết dài ngày
Qúa vui đến mãi hôm nay chưa làm
Vẫn là đi đến cơ quan
Nhưng để chúc tụng, để còn lai dai
Cho rằng tháng rộng ngày dài
Bây giờ mới nửa tháng hai vội gì
Thời gian vùn vụt trôi đi
Kế hoạch còn đó, việc thì chồng nhau
Nông dân đồng ruộng hoa màu
Công nhân tất bật, ngập đầu chỉ tiêu
Cán bộ hội họp vẫn nhiều
Giao ban, đánh giá...bao nhiêu cuộc rồi
Tình hình chỉ chừng ấy thôi
Lấy cớ Tết nguội, tìm lời nịnh nhau
Họp về Tết, kết thúc mau
Tổ chức sản xuất hàng đầu ai ơi ...
"Tháng Giêng ăn chơi", xưa rồi
Lao động, làm việc ấy lời nhắc nhau !
       21/2/2013

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

KỶ NIỆM MỘT MÙA VALENTIL




















( Về một kỉ niệm xưa)
Valentin này lòng nhớ về em
Ngày hôm qua anh đã tới Chèm
Đi lang thang kiếm tìm bao kỷ niệm
Những nơi nào em từng đi đến
Xen lẫn buồn vui
Bởi bao chuyến đi về
Giờ mình anh như kẻ u mê
Tìm bóng người xưa
Như kiếm tìm kim trong đáy bể
Valentin mọi người nao nức thế
Anh cô đơn thất vọng, ê chề...

Đứng lâu rồi, đành lại quay xe

Hồ Trúc Bạch cũng ùa về kỷ niệm
Cả Thủ đô hàng triệu người đi, đến
Mà tại sao anh vẫn thiếu em ?
Mà tại sao anh chỉ nhớ đến Chèm ?
Và cả Bạch Mai êm đềm bao kỷ niệm...

Số kiếp nào đã đưa em đến 

Để tình anh gắn kết với em ?
Để nhớ không nguôi về một bến Chèm ?
Để trọn đời, trọn kiếp nhớ thương em

Anh đến Thuỵ Khê

Rồi về dốc Bưởi
Đâu cũng Valentin và những nụ cười
Tấp nập đường Thanh Niên cùng những lứa đôi
Hà nội vắng em, Sài gòn xa xôi thế...
Đêm thứ bảy nhớ thương em vô kể
Anh điện tìm em tại rạp chiếu phim
Thanh Bạch đang diễn cải lương
Thương nhớ em yêu và giục em về

Chẳng hiểu nữa
sao bỗng dưng lại thế
Qúa yêu thương nên lại hoá vụng về
Và phải chăng : tình yêu và nỗi đam mê
Cho anh say một Xuân mới đang về . . 
          Kỷ niệm 
( Valeltil Hà nội)